Cô nghiêng đầu nhìn anh khó hiểu.
Anh năm chặt tay cô và dân cô ra khu vườn sau nhà, yên tĩnh không bị ai quấy rầy, cũng thích hợp nhất để nói ra bí mật trong lòng mình.
Mặt trời ấm áp là vậy, nhưng trái tim anh đã chìm trong bóng tối.
“Risa… không phải em rất muốn biết †ại sao anh lại có một cái bóng tâm lý sao?”
“Anh…cuối cùng cũng chịu nói cho em biết rồi sao?”
Trái tim cô bỗng trở nên căng thẳng.
Anh nặng nề gật đầu.
Anh nắm tay cô, và cô có thể cảm nhận rõ sự sợ hãi của anh.
Lòng bàn tay anh ấy đầy những hạt mồ hôi, và nó cũng rất lạnh, anh ấy đã sớm mất nhiệt độ lúc trước.
Anh chớp mät, cũng không dám nhìn vào ánh mắt mình.
Rốt cuộc đó là quá khứ như thế nào, mà khó nói ra đến vậy, khiến anh đau đớn mồi khi nghĩ về nó.
Chắc chắn… đó là một trải nghiệm rất, rất tệ.
Bây giờ mọi chuyện đã qua, sao cứ phải mở lại vết thương, khơi lại chuyện cũ?
“Quên nó đi, tự nhiên em không muốn biết nữa.”
“Cái gì? Không phải bấy lâu nay em tò mò suốt sao?”“Trước đây đúng là có chút, nhưng bây giờ không có gì nữa rồi, anh băng lòng lấy em, em còn có thể không hài lòng cái gì nữa? Hơn nữa, anh nói ra là có thể khắc phục chướng ngại sao? Không hề, em không cần phải có quyền biết, ngày trước khi anh đau khổ như vậy em cũng không thể ở bên cạnh anh, nhưng sau này em sẽ cùng anh vượt qua những trở ngại, cùng anh trải qua môi ngày.”
Cô chủ động kiêng chân lên, ôm anh vào lòng, nói: “Chuyện đau lòng đã qua rồi. Đừng nghĩ nữa, được không?”
“Anh…anh có được không? Anh sợ cả đời này sẽ không vượt qua được, vậy nên làm gì bây giờ?”
“Vậy thì em sẽ đợi anh cả đời này.”