– Rời thành? Đi nơi nào? Lưu Tiêm Vân nghe vậy cả kinh, vội hỏi.
– Ta cũng không biết đi đâu, nhưng khi tìm đại sư luyện khí sửa Tịnh Linh Trận, hắn nói là có biện pháp rời Tịch Hư Bí Cảnh, cần ta phối hợp đi lấy một vật. Dương Khai cùng không che giấu với Lưu Tiêm Vân, một năm một mười nói ra ước định của mình với Tang Đức.
Lưu Tiêm Vân nghe vậy, sắc mặt vừa mừng vừa lo. Mừng là Dương Khai thăm dò được phương pháp rời đi nhanh như thế, hơn nữa nghe Tang Đức nói, xác suất thành công rất cao. Lo là không ai có thể xác nhận Tang Đức nói thật hay giả, hơn nữa dù là thật, có thể cũng sẽ nguy hiểm rất cao.
– Sư huynh nhất định phải đi sao? Lưu Tiêm Vân mím môi hỏi.
Dương Khai cười ha ha: – Có hy vọng trước mắt thì tự nhiên phải nắm bắt, muội không cần bận tâm. Dù cho Tang Đức có âm mưu quỷ kế gì, ta cũng không sợ, nếu hắn nắm giữ phương pháp rời đi thì cũng thôi, là thật thì tự nhiên rất tốt. Nhưng là muội… đi theo ta rời đi hay ở lại đây?
Sở dĩ Dương Khai hỏi Lưu Tiêm Vân, là muốn hỏi nàng đi hay ở.
Lưu Tiêm Vân vừa nghe, lập tức hiểu Dương Khai có ý gì, nếu nàng muốn đi theo cùng Dương Khai, khẳng định Dương Khai sẽ thu nàng vào không gian thần kỳ kia dẫn theo cùng.
Nàng từng ở lại không gian đó một thời gian, biết dù chỗ đó vắng vẻ một chút, nhưng linh khí nồng nặc, hơn nữa không có hóa lực, có thể trực tiếp hấp thu, là một chỗ thần kỳ.
Cẩn thận nghĩ kỹ, Lưu Tiêm Vân nói: – Ta vẫn ở lại đi.
Dương Khai kinh ngạc, câu trả lời này thật ngoài dự liệu của hắn, vốn hắn tưởng Lưu Tiêm Vân sẽ đi cùng hắn.
Lưu Tiêm Vân mỉm cười: – Nơi này là khu nội thành, chúng ta ở trong này cũng không có nguy hiểm, sư huynh không cần phải lo. Hơn nữa, lỡ như phương pháp của Tang Đức không đáng tin cậy, ta ở trong này cũng làm quen hoàn cảnh, nói không chừng ngày sau phải ở lâu dài!
Dương Khai thấy nàng giống như không nóng vội rời khỏi chỗ quỷ quái này, mà còn thích ở đây, nhất thời không biết phải nói sao, đành gật đầu:
– Vậy muội phải cẩn thận hết mức, Lăng Âm Cầm cùng Tiêu Dật đều ở gần đây, muội có thể qua lại nhiều với họ. Bọn họ đã sống ở đây nhiều năm, có rất nhiều kinh nghiệm quý giá.
Lưu Tiêm Vân cười ngọt ngào: – Ta biết, sư huynh nhất định phải đi sớm về sớm, ta… ở đây chờ huynh về!
Nói xong câu cuối, nàng không khỏi cúi đầu, má đỏ hồng.
Dương Khai cảm thấy không khí không đúng, rõ ràng là mình trưng cầu ý kiến Lưu Tiêm Vân đi hay ở, làm kiểu gì lại giống vợ chồng tạm biệt? Hắn vội nói một tiếng, liền về phòng mình, nhắm mắt dưỡng thần.
Hai ngày nhoáng cái là qua.
Sáng ngày thứ 3, Dương Khai sớm mở mắt, thần niệm vươn ra, phát hiện Lưu Tiêm Vân ngồi trong phòng khác, cũng không quấy rầy nàng, mà trực tiếp rời động phủ.
Cần nói đã nói mấy ngày trước, không cần phải nói nhiều nữa.
Vừa rời nội thành, Dương Khai đã cảm giác bị người theo dõi.
Hắn thả ra thần niệm, nhận ra theo dõi mình chỉ là võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, tuy rằng tu luyện công pháp ẩn nấp không kém, nhưng hiệu quả rất nhỏ dưới thần niệm mạnh mẽ của Dương Khai.
Dương Khai nhíu mày, hắn đến Thông Thiên Thành không bao lâu, trong thời gian này cũng không đắc tội ai, ngoài một người tên Dư Nhạc Bình bị hắn đánh cho một trận.
Lúc đó một thiếu phụ nhắc nhở Dương Khai, nói Dư Nhạc Bình là người bên phủ thành chủ, bảo hắn cẩn thận một chút.
Bây giờ xem ra, Dư Nhạc Bình này thật có chút năng lực, mình vừa rời khu nội thành đã bị người ta chú ý, mười phần hết chín là hắn phái tới.
Trị an khu nội thành là an toàn tuyệt đối, cho nên dù cho Dư Nhạc Bình là người bên phủ thành chủ, cũng không dám tùy tiện ra tay với hắn. Hắn muốn báo thù, chỉ có ở ngoại thành, hay đợi Dương Khai rời Thông Thiên Đảo.
Dương Khai cũng không để ý, hiện tại hắn nằm giữ khá nhiều về tình hình Thông Thiên Đảo, ngoài Thông Thiên Đảo chủ cùng Băng Tâm Các làm hắn kiêng kỵ, những người khác không cần quan tâm.
Cho nên dù biết rõ bị theo dõi, Dương Khai cũng coi như không phát hiện, đi thẳng về phía cửa thành.
Đồng thời, trong một quán trà Thông Thiên Thành, Dư Nhạc Bình sắc mặt âm độc ngồi đó, cánh tay bị thương đã dùng linh đan diệu dược gì đó mà khỏi phân nửa, bỗng nhiên, hắn lấy ra một viên truyền tin châu kiểm tra, ánh mắt sáng ngời, cười gắng nói: – Muốn rời thành? Rời thành tốt lắm, ha ha, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại cứ muốn vào, mong rằng ngươi tìm được chỗ chôn thây thật tốt!
Vừa nói, thần niệm của hắn tuôn ra, truyền vào một tin tức.
Vừa rời Thông Thiên Thành, Dương Khai đã biết Dư Nhạc Bình không có ý xuống tay với mình ở ngoại thành, dù hắn có thể làm vậy, nhưng dù sao nơi này cũng nằm trong phạm vi Thông Thiên Thành, không thể tùy ý muốn làm gì cũng được như trên Tịch Hư Hải.
Hắn đến bến cảng, đứng dưới một gốc cây cọ, dựa lưng vào cây lẳng lặng chờ đợi, đồng thời âm thầm quan sát xung quanh, xem thử còn có những ai được Tang Đức mời theo.
Bến cảng rất náo nhiệt, lâu thuyền ra vào liên tục, có ra ngoài thu hoạch lớn, cũng có hăng hái đi rời cảng làm một chuyến lớn, còn có trắng tay tử thương nặng nề…
Đám đông đủ sắc thái, thể hiện đời sống muôn màu.
Dương Khai nhanh chóng chú ý một thiếu phụ diễm lệ, nàng cũngnhư hắn, đều đến một mình, đứng gần bến cảng, có vẻ đang chờ người. Thiếu phụ này dáng người nóng bỏng, chỉ có đôi môi đỏ mơi mỏng một chút, hơn nữa đôi mắt lạnh lùng, làm nhìn nàng không dễ chọc, rất nhiều võ giả đến gần nàng, đều bị khí tức trên người nàng dọa lui.
Có lẽ phát hiện Dương Khai đang nhìn nàng, thiếu phụ quay đầu nhìn lại, chẳng những không giận dữ, mà còn mỉm cười.
Dương Khai thản nhiên dời mắt, nhưng hai người đều biết, đối phương có thể là Tang Đức mời đến hỗ trợ, nói cách khác, sau này phải hợp tác với nhau.
Ngoài thiếu phụ này, Dương Khai cũng không phát hiện những người khác, hay là người ta ẩn nấp, dù sao Tang Đức không thể nào chỉ mới mình cùng thiếu phụ, khẳng định còn có những người khác.