Hắc động trước mắt, tựa như đại biểu cho ý thức của Hỗn Độn hải dương, cho dù hắn là cường giả hai nghìn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, hơn nữa lại có thần binh Chúa Tể hộ thể thì vẫn cảm thấy áp lực nồng đậm.
Loại áp lực này đến từ chỗ sâu trong linh hồn, căn bản không có cách nào ngăn cản được.
Theo lý thuyết hắn là một hoàng đế đế quốc, tay cầm hoàng quyền, uy thế vô biên. Thế nhưng ở trước mặt cỗ khí tức này. Cái gì cũng không phải. Giống như một dân chúng bình dân bình thường vậy, không có chút khác biệt nào.
Cỗ lực lượng này quá mức đáng sợ, đã đáng sợ tới mức khiến cho Hỗn Độn hải dương cũng phải giao động theo.
Lực lượng của cường giả Phong vương!
Ùng ùng!
Kiền Huyết hoàng đế vừa mới quỳ xuống thì đã có một cái đầu người to lớn từ bên trong hắc động chậm rãi hiện lên. Ánh mắt lạnh lùng mà thâm thúy, tựa như một cái vũ trụ xoay tròn vậy.
– Người ta muốn tìm ở đâu?
Thanh âm của đầu người kia chậm rãi, thế nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể kháng cự!
A Dục Vương xuất hiện!
Thấy bóng người này, toàn thân Kiền Huyết hoàng đế không tự chủ được run rẩy, sinh ra cảm giác khủng hoảng vô cùng.
Cho dù đối phương không có thi triển áp lực, thế nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy trong lòng rung động, sợ hãi, trong lòng không dám có chút phản kháng nào.
– Hồi bẩm A Dục Vương vĩ đại, người ngươi muốn tìm gọi là Nhiếp Vân, lúc này hắn đang ở trong chiến trường tam giới!
Nhớ tới hận ý trong lòng, Kiền Huyết hoàng đế cắn chặt răng, vội vàng nói.
– Nhiếp Vân?
Cái đầu trên không có chút biểu tình nào, vẻ mặt bình thản không gợn sóng, trong ánh mắt lại hiện lên uy hiếp có thể nhìn thấu lòng người, dường như có thể nhìn thấu chư thiên vận chuyển, nhìn thấy tất cả.
– Thật là to gan!
Một lát sau, cái mặt người to lớn hừ lạnh một tiếng, áp lực cuồng bạo nhộn nhạo khắp nơi, làm cho cả Hỗn Độn hải dương kích động. Một cỗ áp lực khổng lồ giống như cửu thiên rơi xuống khiến cho toàn thân Kiền Huyết hoàng đế run rẩy, ngã quỵ xuống dưới mặt đất, giống như con cóc bị đè bẹp.
– A…
Gân xanh trên đầu hiện lên, sắc mặt Kiền Huyết hoàng đế khó coi vô cùng. Dù thế nào hắn cũng không biết vì sao A Dục Vương lại đột nhiên thể hiện uy áp như vậy.
– Nhiếp Vân đoạt đi Kiền Huyết long ấn, chém giết Kiền Huyết lão tổ, ngươi cảm thấy báo thù vô vọng cho nên muốn mượn tay của ta đánh chết hắn? Hừ, tính toán rất khá a!
Lông mày chậm rãi nhướng lên, thanh âm của A Dục Vương dần dần trở lên lạnh lẽo như băng.
Mới vừa rồi dường như mặt người to lớn trên không trung đã quan sát toàn bộ Hỗn Độn hải dương, biết rõ ràng tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
– Cái này…
Mồ hôi lạnh của Kiền Huyết hoàng đế chảy ra ướt đẫm sống lưng, cả người không ngừng run.
Là sinh mạng sinh trưởng ở trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực, hắn biết rõ hậu quả khi lừa một cường giả Phong vương. Một khi bị đối phương nhận định lừa gạt, dùng việc công để báo thù riêng, nhất định sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt. Ai cũng không cứu được hắn!
Nếu như trực tiếp bị giết chết thì còn có thể coi là giải thoát, thậm chí rất có thể bị giam cầm tu vi, ném tới đầu đường phồn hoa, mặc cho người ta bắt nạt, khi nhục!
Nếu như quả thật làm như vậy, hắn đường đường là Kiền Huyết hoàng đế, tuyệt đối sẽ sống không bằng chết!
Hai tay siết chặt, Kiền Huyết hoàng đế biết chỉ cần bị đối phương nhận định mình lừa gạt đối phương. Khi đó tuyệt đối sẽ trở nên rất thảm, hắn cắn răng một cái rồi nói.
– Hồi bẩm đại vương vĩ đại. Ta tuyệt đối không có lừa gạt người, cũng không có ý để cho ngươi báo thù thay! Nhiếp Vân này có thể giấu khí tức sát lục rất kỹ, ta không phát hiện ra được. Thế nhưng hai điều kiện còn lại đều phù hợp với người mà đại vương cần tìm. Tốc độ tu luyện cực nhanh. Am hiểu dùng kiếm! Không tin bệ hạ có thể tự mình đi gặp hắn!