Cho dù đám Băng Diễm Phượng Hoàng đó có đuổi theo cũng vô dụng.
Vậy mà tên đó không chết? Ngọc Sát rốt cuộc kinh hãi, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, tên kia làm gì mà chưa thấy qua Băng Diễm, hơn nữa còn bảo là không có cách nào thoát khỏi. Thực chất là đám Băng Diễm đó không thể cầm chân hắn được, lúc trước Miêu Nghị khẳng định không muốn giúp hắn, cố ý đẩy hắn vào tình cảnh nguy hiểm.
Sau khi hiểu rõ toàn bộ, biết mình đã bị Miêu Nghị lừa to, hết lần này đên lân khác dân sói vào nhà, đem toàn bộ gia sản dâng hết cho tên kia rồi.
– A!
Ngọc Sát ngửa mặt lên trời giận dữ gầm lên, rung động thiên địa, thiêu chút nữa là tức đến hộc máu, triệt để cuồng bạo.
Trong chốc lát, sát khí tung hoành hỗn loạn giống như không cần tiêu hao pháp lực, điên cuồng bắn ra.
Băng Sơn nhanh chóng sụp đổ, nổ mạnh. Đám Băng Diễm Phượng Hoàng vây công hắn cũng triệt để tan vỡ, từng đám lửa màu xanh da trời nhảy múa khắp nơi.
Thừa cơ hội đám Phượng Hoàng đó chưa kịp phục sinh, không còn lá chắn nào nữa, huyết sắc sát khí hỗn loạn giống như kiếm cương, hóa thành tia sét bổ vào Miêu Nghị đang chạy thục mạng.
Một người một hú đang bay trong đám băng vụn vỡ. Cạch! Kiếm cương đánh nát bấy tầng tầng băng vụn, sau đó đập trúng Hắc Thán.
Sau khi đánh trúng mông Hắc Thán, mũi miệng Hắc Thán lập tức phun ra máu tươi như suối tuôn, thân hình tức khắc lăn quay, chiến giáp trên người bị đánh đến mất hết năng lượng, nhanh chóng trở thành vòng Kim Cương trên gáy Hắc Thán.
Miêu Nghị suýt nữa bị Hắc Thán quăng ra ngoài, cuối cùng hắn cứng rắn không buông Hắc Thán ra, thân hình vừa bị hất văng nhanh chóng bắt được sừng Hắc Thán, một quả cầu đỏ thẩm đột nhiên xuất hiện, một tiếng cạch vang lên, bao phủ hai người bọn họ vào trong, khóa cứng.
Nhưng thế công của tên Ngọc Sát đã điên cuồng kia thực sực quá hung hãn, công kích của hắn đập mạnh vào “Đánh Không Nát”, đánh tan toàn bộ năng lượng chèo chống nó, khiến nó nhanh chóng thu nhỏ lại, trở về nguyên hình.
May mắn Miêu Nghị nhanh chóng vung mạnh Nghịch Lân Thương, chống lại việc “Đánh Không Nát” tiếp tục thu nhỏ lần nữa, giúp bọn họ có đủ không gian dung thân.
“Đánh Không Nát” bị đánh đên tình trạng bay mạnh ra ngoài, đụng sụp một tòa núi băng, cuối cùng lại bị một tòa núi băng khác phong bế.
Ngọc Sát phát ra sát khí ngút trời liều lĩnh bay đến đập vỡ băng sơn, trong nháy mắt, dùng ngón tay đánh tới “Đánh Không Nát”, khiến nó cũng bị biến dạng, nhưng vẫn không thể công phá được đồ vật luyện chế từ hồng tinh, dưới tình huống không còn cách nào khác. Ngọc Sát hút “Đánh Không Nát” vào trong tay, tuy rằng cầm không được nhưng vẫn bị lôi đi sau đó Ngọc Sát bắt đầu quay lại điên cuồng phá vòng vây.
Ai ngờ đúng lúc này, điện quang lưu chuyển phía trên “Đánh Không Nát”, khiến cho Ngọc Sát run rẩy cả người, không thể không buông “Đánh Không Nát” ra, lôi điện cũng có tác dụng khắc chế đối với tà linh.
“Đánh Không Nát” vừa rơi xuống, đã bị núi băng phong bế bên trong.
Ngọc Sát sau khi bị “Đánh Không Nát” giật điện, động tác hơi trì trệ, sát khí đương chống cự Băng Diễm không kịp bổ sung, bị ngọn lửa màu lam đốt cháy sát khí hộ thể, đốt cháy cánh tay.
Ngọc Sát cũng là loại người hung ác, nhanh chóng ném cánh tay bị đốt đi, tiếp tục liều mình phát vòng vây, chẳng thèm để ý Miêu Nghị nữa, ngay khi bị Băng Diễm đốt, hắn đã bình tình trở lại, nếu chỉ vì tên Miêu Nghị kia mà ném luôn tính mạng của mình thì thật không đáng giá, gia sản mất rồi thì thôi vậy, giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt.
Không phải hắn muốn buông tha Miêu Nghị, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là toàn bộ độ vật đều bị Miêu Nghị cướp đi, ngay cả một vật cũng không còn, dưới tình hình bị vây công thế này, lại thêm quả cầu kia có khả năng phóng điện, làm sao hắn lấy được? Sau khi tỉnh lại trong cuồng nộ, hắn đã phát hiện pháp lực đã tiêu hao quá nhiều, nếu hắn còn không đi, níu kéo tại chỗ này, chắc chắn sẽ mất luôn cơ hội chạy trốn, hiện tại hắn có trốn được hay không đã chẳng còn nắm chắc nữa.