“Ta cũng thế”.
Cả hai người cứ thế trò tryện rồi nhìn về phía cách đó không xa, bọn họ nhìn Thần Huyền Phong với ánh mắt kì quái.
Cũng đúng lúc này, Thần Huyền Phong đưa mắt nhìn qua bên này và nhìn thấy ánh mắt của đạo thân Tinh Thần và Thánh Nữ Tinh Nguyệt.
Ngay sau đó, ánh mắt Thần Huyền Phong chợt loé sáng, đến cả sát kiếm giơ lên cũng khựng lại trong giây lát.
Thế nhưng trong giây phút đó, kẻ mặc y phục tím lại chỉ ra nhất chỉ u mang đâm xuyên vào phần ngực của ông ta, nữ tử tóc bạc phất kiếm trảm một vết thương sâu trào máu vào phần lưng của ôn ta, để lộ ra từng đoạn xương trắng hếu.
Huyền Phong!
Điều khiến tất cả ngỡ ngàng đó là Thiên Thương Nguyệt đứng bên cạnh bọn họ là người lập tức bước vào cái lồng đó và cùng Thần Huyền Phong đối kháng với kẻ mặc y phục tím và nữ tử tóc bạc.
“Chuyện…chuyện gì vậy?”, cảnh này khiến hậu duệ của các vị hoàng đế đều hết sức kinh ngạc, đến cả chữ “Thần” còn không gọi mà cứ thế gọi “Huyền Phong”, cảm giác này sao lạ thế nhỉ?
Có điều bọn họ sao biết được Thiên Thương Nguyệt đã khắc sâu bóng hình của Thần Vương vào linh hồn của mình từ thời vạn cổ, bao nhiêu năm tháng trôi qua, bóng hình ấy vẫn không hề phai nhoà.
Có lẽ cho tới lúc này phía Diệp Thành mới thực sự hiểu được bí mật động trời trong lòng Thiên Thương Nguyệt.
Người mà Thiên Thương Nguyệt yêu thương chính là Thần Huyền Phong năm xưa suýt chút nữa tuyệt sát mẫu hoàng của mình.
Bí mật này nghe có vẻ rất hoang đường nhưng lại là sự thực, cái gọi là tình đã vượt qua giới hạn của thế gian, cho dù là đại địch không chết không nghỉ thì cũng không thể nào ngăn lại nổi thứ tình cảm ấy.
Rầm! Đoàng!