“Cho dù là Chu Tiên Kiếm hay là đế giác thì nhất định đã chịu sự chèn ép của một sức mạnh thần bí ở Đại Sở”, Diệp Thành lẩm bẩm, “nếu không thể trảm diệt Chu Tiên Kiếm của đế binh thì một kiếm đủ để có thể tram diệt Thần Huyền Phong”.
“Cũng may bị sức mạnh của Đại Sở trấn áp, nếu không thì cô ta với thanh Chu Tiên Kiếm kia sẽ trở thành vô địch của Đại Sở, không ai có thể ngăn lại”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
“Vẻ mặt của Thần Vương có phần kì lạ”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Long Đằng đã lên tiếng.
“Quả thực có phần kì lạ, ánh mắt đờ đẫn vô hồn”.
“Mọi người có nhận ra khi đối mặt với nữ tử tóc bạc kia, đôi mắt của Thần Vương mang theo ánh nhìn mênh mang bất định không?”
“Những thứ đó không quan trọng”, Chu Thiên Dật lên tiếng, “quan trọng đó là vì sao Thần Vương lại xuất hiện ở đây, vì sao ông ta lại đối đầu với kẻ mặc y phục tím, và nữ tử tóc bạc kia là ai, có mối quan hệ gì với kẻ mặc y phục tím”.
Quả thực, mọi nghi ngờ của Chu Thiên Dật cũng chính là thắc mắc của mọi người.
“Lão đại”, khi tất cả đang chìm vào suy nghĩ riêng thì một giọng nói thăm dò vang lên từ phía sau, một người nam một người nữ bay tới, nếu nhìn kĩ thì chính là đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt.
“Ta nói mà, nơi náo nhiệt thế này chắc chắn sẽ có mặt lão đại”, đạo thân Tinh Thần bay từ trên trời xuống, hắn không quên toét miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Sao ngươi lại ở đây?”, Diệp Thành nhìn Thánh Nữ Tinh Nguyệt sau đó lại nhìn sang đạo thân của mình.
“Đi trăng mật thôi mà”, đạo thân Tinh Thần nói ý tứ: “Nghe nói Thập Vạn Đại Sơn phong cảnh đẹp, chúng ta tới đây thăm thú thì nghe thấy động tĩnh như đánh nhau bên trong, ta nhanh trí nên đã vào đây”.
“Đi gọi cứu binh đi”, Diệp Thành trầm giọng, “lôi hết những người có tu vi Chuẩn Thiên của Thiên Đình đến đây cho ta”.
“Đấy đấy, lão đại lại đánh giá thấp ta rồi”, đạo thân Tinh Thần toét miệng cười: “Ta đã truyền lời về rồi”.
“Vậy thì nhanh chóng rời khỏi đây”.