“Sư đệ, ngươi xem sách này làm gì? Ngươi muốn kết đạo lữ (*) với ai sao?”
Sư đệ này của hắn lười đến thần kỳ, sao lại đột nhiên thấy hứng thú với phương pháp song tu chứ?
Nhạn Dẫn khép sách lại, đầu ngón tay hắn chạm nhẹ vài cái trên mặt nạ, sau đó lướt xuống môi:
“Sư huynh, nếu như nàng đồng ý, ta không ngại kết đạo lữ.”
“Ai?”
Nhạn Dẫn cầm sách đi ra ngoài, một lát sau giọng nói của hắn mới truyền đến: “Vị kia của Linh Kiếm Phong.”
Chưởng môn thiếu chút nữa không đứng vững.
Hai tiểu tổ tông này làm sao kết hợp với nhau được chứ?
…
Nhạn Dẫn ở Vô Ảnh Tông gần một ngày một đêm, lúc lên núi hoàng hôn thâm trầm ráng chiều bỏng mắt.
Minh Thù đang ở ngoài đại điện ăn thịt nướng, thú nhỏ ngồi xổm bên cạnh nàng ôm một đống xương ai oán nhìn Minh Thù. Thú nhỏ thấy Nhạn Dẫn tới, lông trên người phồng lên dáng vẻ cực kỳ hung dữ.
“Nó rất không thích ta.”
Nhạn Dẫn ngồi bên cạnh Minh Thù, ôm vai Minh Thù trước mặt thú nhỏ.
Đôi mắt như ngọc thạch bảo đen láy của thú nhỏ hiện lên tia sáng lạnh, toàn bộ cơ thể nhảy lên nện vào tay Nhạn Dẫn.
“Ư…”
Mu bàn tay Nhạn Dẫn đau nhức một trận.
Minh Thù vươn tay túm thú nhỏ nhét nó vào túi.
Thú nhỏ điên cuồng la hét.
“Sen, ngươi lại nuôi người khác! Không cho ngươi nuôi người khác! Không được nuôi người khác! Không được nuôi!”
Minh Thù đè thú nhỏ nhảy loạn trong túi, ánh mắt rơi trên mu bàn tay sưng đỏ của hắn:
“Đừng trêu chọc nó, nó điên lên ta cũng ngăn không được.”
“Sư muội, đau quá.”
Nhạn Dẫn đưa tay đến trước mặt Minh Thù.
“Đau có chút xíu cũng chịu không được, là nam nhân sao?” Minh Thù đẩy tay hắn ra.
Nhạn Dẫn thuận thế cầm tay nàng, giọng điệu ái muội: “Có phải hay không, buổi tối sư muội cảm nhận một chút liền biết mà.”
Minh Thù ghét bỏ liếc hắn, giọng nói sâu xa: “Dựa vào ngươi sao?”
Nhạn Dẫn chớp mắt, hắn thì làm sao? Hắn cũng rất lợi hại đó có biết không? Khinh thường người à?
“Hay là sư huynh bồi bổ chỉ số thông minh trước đi.” Minh Thù rút tay thu dọn đồ rời đi.
Thú nhỏ ló đầu khỏi tay áo, dáng vẻ đắc ý, Nhạn Dẫn chỉ muốn mang nó chôn xuống đất.
Nhạn Dẫn vào nhà, nước lạnh đã được chuẩn bị, Minh Thù ngồi ăn bên cạnh còn thú nhỏ không thấy tung tích.
Hắn vừa cởi y phục vừa đi về phía thùng nước.
Y phục rơi đầy đất, đợi khi hắn đi tới gần thùng nước trên người đã không còn vải vóc dư thừa, thậm chí hắn còn giơ tay lên gỡ mặt nạ xuống.
Nhạn Dẫn bước vào nước lạnh, mặc dù đã quen với nhiệt độ này nhưng đột nhiên đi vào vẫn hơi lạnh. Minh Thù phủi phủi tay, từ bên kia đi qua, trong tay bưng một chén nước.
“Uống đi.”
Nhạn Dẫn ngẩng đầu nhìn Minh Thù: “Đây là cái gì?”
“Thuốc độc.”
Nhạn Dẫn nhận cái chén, ngón tay cố ý cọ trên mu bàn tay của Minh Thù: “Nếu là ngươi, cho dù là độc ta cũng uống.”
Minh Thù mặt không đổi sắc, ý bảo hắn uống nhanh lên.
Đối tượng bị trêu chọc luôn không để ý ta. Sức quyến rũ của lão tử kém như vậy sao? Không thể cho biểu cảm thẹn thùng chút sao?
Trong chén quả thực chỉ là nước nhưng linh khí bên trong lại nồng đậm, rõ ràng không giống với nước bình thường. Hắn uống cạn một hơi, cảm giác như mình đang uống băng, lạnh thấu tim.
Môi Nhạn Dẫn khẽ hé ra thở hổn hển, trước mắt hắn chợt tối sầm miệng bị người ta ngăn lại.
Nhạn Dẫn trợn to mắt nhìn người trước mặt, đôi mắt Minh Thù hơi mở to, bên trong dường như có ý cười lại dường như không có.
Nhạn Dẫn quên thở. Hơi thở ấm áp trượt xuống cổ họng, cảm giác mát lạnh lan khắp thân thể, sau đó đột nhiên bắt đầu ấm áp.
***
(*) Kết đạo lữ: Kết thành cặp đôi.