Đây là lần đầu tiên trong đời Trì Tiểu Trì sinh ra tiếp xúc thân mật như vậy, toàn thân khó chịu lại buồn nôn như bị thoa dầu, cậu cố hét to, nhưng mùi vị và hơi thở của lão già trung niên cứ thổi ngược vào miệng của cậu, khiến cậu rất ngạt thở, sức lực cũng dần dần xói mòn.
Tim của Trì Tiểu Trì đập rất nhanh, máu huyết trong tay chân bị đè nén khiến cậu có loại ảo giác chúng bị đình chỉ chạy xuôi, đầu ngón tay và ngón chân dần dần trở nên tê cứng.
Lâu ca, cứu em…
Em ở đây…
Chu Thủ Thành chỉ lo có người sẽ phá vỡ chuyện tốt của mình, cho nên ngoại trừ ngăn cản Trì Tiểu Trì thì ông ta cũng không dám làm gì.
Không bao lâu sau, từ chỗ rẽ cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân vang đến trước cửa nhà họ Trì.
Ngay sau đó chính là giọng điệu ấm áp mang tính đặc trưng của Lâu Ảnh: “Tiểu Trì? Có ở nhà không? Làm vỡ thứ gì sao?”
Chu Thủ Thành quay đầu nhìn đồng hồ, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Hai giờ năm mươi phút, vẫn chưa tới ba giờ.
Ông ta nhớ buổi trưa lúc ngẫu nhiên gặp hai người bọn họ, ông ta ở trước mặt Lâu Ảnh hẹn Trì Tiểu Trì học thêm vào lúc ba giờ chiều.
Có lẽ Lâu Ảnh sẽ không liên tưởng đến ông?
Lâu Ảnh lại gọi hai ba tiếng, cánh cửa vẫn đóng chặt, không ai trả lời.
Chu Thủ Thành lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Mà một giây sau, tiếng gõ cửa vang lên từ trước nhà của ông.
Giọng của Lâu Ảnh có chút lo lắng truyền đến: “Thầy Chu, thầy có ở nhà phải không? Vừa nãy là đồ của nhà thầy bị vỡ ạ? Thầy Chu??”
Trì Tiểu Trì giằng co càng thêm kịch liệt, phát ra tiếng nghẹn ngào nhỏ bé.
Trong lúc hoảng loạn, Chu Thủ Thành cũng mặc kệ tất cả, ngay cả mũi của Trì Tiểu Trì cũng bị bịt kín.
Trong nháy mắt có cảm giác dưỡng khí bị cắt đứt, khiến một chút sức lực còn sót lại của Trì Tiểu Trì cũng mất sạch.
Bên ngoài Lâu Ảnh thấy gõ cửa nhưng không có ai phản ứng, anh liền chuyển sang một gia đình gần đó, tiếp tục gõ cửa.
Ban ngày, người có công ăn việc làm đều đi làm, người không có việc làm thì bị cúp điện như vậy cũng không thể ở nhà nổi, đi ra ngoài chơi game hoặc đến cửa hàng bách hóa ké chút máy lạnh.
Học sinh thì có người ra ngoài đi học thêm, có người ra ngoài đi chơi, hầu như không có ai chịu ở lại cái nơi nóng hừng hực như lò nướng này.
Đúng như dự đoán, Lâu Ảnh gõ cửa mấy nhà gần đó nhưng không ai phản ứng, đành phải dọn đường quay về.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng rời xa, Chu Thủ Thành thở phào nhẹ nhõm, rút lui đầu gối, ôm lấy Trì Tiểu Trì đã mơ hồ, đầu ngón tay đầy vết chai sần vuốt ve gò má mềm mại trắng như tuyết của thiếu niên, lưu luyến mà hôn xuống vai Trì Tiểu Trì.
Khi Chu Thủ Thành đang chuẩn bị hành động thì tiếng bước chân cùng tiếng chìa khóa leng keng lại vang lên khiến ông ta muốn hồn xiêu phách tán, một lần nữa dùng gối chặn miệng Trì Tiểu Trì.
Trong lúc này Trì Tiểu Trì hít vào một chút không khí, ý thức hỗn độn dần tỉnh táo một chút.
Cậu giả vờ mở to mắt, không tiếp tục giãy dụa kêu to mà tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, cũng lẳng lặng chờ đợi sức lực khôi phục, tìm cơ hội thoát thân.
Cậu nhớ lúc trước mình luôn quên mang theo chìa khóa, vì vậy bèn làm thêm một chìa khóa phụ đặt ở chỗ Lâu Ảnh để phòng hờ.
Tuy nhà của cậu được Lâu Ảnh mở ra, nhưng cậu không có cách nào cảm thấy lạc quan với chuyện này.
Cậu không phải bị Chu Thủ Thành kéo đi, đồ vật trong nhà cậu đều rất bình thường, không có dấu vết lộn xộn, sẽ không khiến người ta liên tưởng đến…
Đột nhiên Trì Tiểu Trì nghĩ đến chuyện gì đó, trong mắt hơi sáng lên.
Động tĩnh rất khó xác định vị trí, Lâu Ảnh chỉ có thể dựa vào âm thanh mà phán đoán là có một nhà nào đó ở trên lầu hai làm vỡ đồ đạc.
Lâu Ảnh trước giờ luôn cẩn thận, đầu tiên là gõ cửa để xác nhận tình huống.
Sau khi xung quanh không có động tĩnh phản ứng thì anh liền cảm thấy không đúng.
Nếu như không phải Trì Tiểu Trì động tay động chân làm vỡ đồ thì sẽ là nhà ai?
Tất nhiên phải có người thì mới có thể làm vỡ đồ, cho dù là đang ngủ quơ tay quơ chân làm vỡ đồ, nhưng gây ra động tĩnh lớn như vậy thì không thể ngủ tiếp được nữa.
Đương nhiên cũng có thể là gió mạnh bên ngoài thổi ngã đồ đạc.
Nhưng nếu có gió lớn như vậy, Lâu Ảnh mở cửa sổ dưới nhà chắc chắn sẽ nhận ra.
…Cho nên Lâu ca nhất định phát hiện không đúng.
Chu Thủ Thành đương nhiên không nghĩ nhiều như Trì Tiểu Trì.
Ông ta cảm thấy sau khi Lâu Ảnh mở cửa xác nhận Trì Tiểu Trì không có ở nhà thì sẽ rời đi.
…….
Sau khi Lâu Ảnh mở cửa thì chẳng nhìn thấy ai, đồ đạc cũng đều ổn thỏa.
Nhưng điều này càng chứng minh có một loại linh cảm không lành nào đó trong lòng Lâu Ảnh.
Nhà họ Trì không có đồ đạc bị đập vỡ, như vậy có lẽ là nhà của thầy Chu Thủ Thành hoặc là nhà hàng xóm bên cạnh nhà họ Trì gây ra động tĩnh, nhưng gõ cửa không thấy ai trả lời…
Ban ngày mà có trộm vào nhà sao?
Hay là đã xảy ra chuyện gì đó?
Lâu Ảnh đi vài vòng trong phòng, suy nghĩ nên làm thế nào.
Mặc dù có chút vô lễ nhưng vì an toàn mà cân nhắc…
Ở lầu hai của tòa chung cư.
Bên dưới bệ cửa sổ nhà họ Trì có một bệ đỡ xi măng khoảng chừng mười centimet.
Lâu Ảnh đạp lên cửa sổ nhà Trì Tiểu Trì rồi chui ra ngoài, một chân đạp lên bệ xi măng, sau khi xác nhận đã giẫm ổn thì mới đem chân còn lại bước qua.
Nhà đầu tiên mà anh tiến tới chính là nhà thầy Chu.
Nhà thầy Chu và nhà họ Trì chỉ cách nhau một vách tường mỏng, bởi vậy Lâu Ảnh cũng không mất nhiều sức mà đã có thể tiến đến cửa sổ phòng khách nhà thầy Chu.
Cửa kính bị đóng chặt khiến lông mày của anh hơi nhíu lại.
Ai mà lại đóng chặt cửa trong tiết trời oi bức thế này?
Nhưng sau khi nhìn thấy mặt bàn phòng khách tán loạn sách vở và túi của Trì Tiểu Trì, ly nước trên bàn vẫn còn lượn lờ bốc khói, trong đầu Lâu Ảnh liền hiện lên một suy nghĩ mơ hồ, lập tức vang lên một tiếng ầm.
Tiếng động đột ngột truyền đến từ phòng khách khiến huyết áp của Chu Thủ Thành tăng nhanh!
Ông nghĩ đến sách vở của Trì Tiểu Trì còn đặt ở phòng khách chưa kịp thu dọn, tim của Chu Thủ Thành gần như ngừng đập, buông hai tay đang khống chế Trì Tiểu Trì, lập tức chạy ra ngoài—–
….Ông mang theo bộ dáng nút áo cởi ra lộ phần ngực, đụng phải Lâu Ảnh ngay cửa phòng ngủ.
Chu Thủ Thành giang hai tay chống lấy cửa phòng ngủ, nỗ lực ngăn cản Lâu Ảnh tiến vào: “Tiểu Lâu, em vào đây bằng cách nào vậy?”
Nhưng động tác này của ông ta lại khéo quá hóa vụn, vừa nhấc cánh tay thì liền triệt để lộ ra Trì Tiểu Trì đang giãy dụa bò dậy từ phía sau.
Toàn thân Trì Tiểu Trì vô lực, ngã lăn từ giường xuống đất.
Thấy Lâu Ảnh, nỗi oan ức và sợ hãi của Trì Tiểu Trì mới lập tức ùn ùn dâng lên đầu, há mồm chính là tiếng khóc nức nở run rẩy: “Lâu ca! Lâu ca, cứu em—-”
Lâu Ảnh lớn lên ở thành phố, từng đọc được một số tin tức tương tự, bây giờ nhìn thấy quần cộc của Trì Tiểu Trì gần như bị kéo xuống, làm sao mà còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra?
Ánh mắt luôn tao nhã của Lâu Ảnh hiện tại đã nhuốm ba phần thô bạo tàn nhẫn.
Chu Thủ Thành thấy mọi chuyện đang trở nên mất khống chế, bèn gấp gáp nói: “Đây là hiểu lầm. Thầy và em ấy…”
Lâu Ảnh không phí lời với ông ta, mạnh mẽ nhấc đầu gối thúc vào giữa đũng quần của Chu Thủ Thành.
Chu Thủ Thành đau đến vặn vẹo khuôn mặt, bụm lấy đũng quần mà hô đau. Trong lúc đó Lâu Ảnh chui vào phòng ngủ, nâng dậy Trì Tiểu Trì, nắm chặt hai tay đang run rẩy của cậu, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, không sao, có Lâu ca đây rồi.”
Chu Thủ Thành bị đau, lại bị ép vào tuyệt lộ, tơ máu dưới đáy mắt cũng dần lan tràn.
Ông tuyệt đối không thể để hai đứa nó đi ra ngoài!
Chu Thủ Thành đã tỉ mỉ tuyển chọn lâu như vậy, cuối cùng chọn trúng Trì Tiểu Trì, thứ nhất là cậu ấy rất đẹp, thứ hai là nhìn trúng cha mẹ của Trì Tiểu Trì rất lạnh lùng và không quan tâm đến con trai.
Chu Thủ Thành dám cam đoan cho dù Trì Tiểu Trì nói ra thì với tính cách ngỗ nghịch của cậu, cũng sẽ không ai tin lời cậu.
Nhưng Lâu Ảnh thì khác.
Chuyện như vậy, một khi có nhân chứng thì xem như ông sẽ tiêu tùng!
Chu Thủ Thành vội vàng nhào đến, nắm lấy vai Lâu Ảnh, muốn tách hai người ra.
Lâu Ảnh từ khoảng cách gần nhìn thấy khuôn mặt bị nghẹn đến tím bầm của Trì Tiểu Trì cùng dấu ấn khả nghi trên bả vai của cậu, anh nổi cơn giận dữ, cũng quyết tâm thoát khỏi tay Chu Thủ Thành, dùng đầu đập vào cằm của ông ta!
Anh la lên: “Tiểu Trì, chạy mau!”
Đau đớn kích thích thú tính trong xương của Chu Thủ Thành, ông siết chặt Lâu Ảnh, cùng cậu đánh từ phòng ngủ ra ngoài phòng khách.
Chu Thủ Thành chiếm ưu thế chiều cao và cân nặng, luận về sức lực lại là người trưởng thành, Lâu Ảnh chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, cho dù thường xuyên sửa chữa máy móc, tu dưỡng cơ bắp đẹp đẽ cân xứng nhưng nói cho cùng cũng không phải người thích gây chuyện thị phi, không hiểu kỹ xảo đánh đấm, cũng không có kinh nghiệm, vì vậy dần trở nên yếu thế.
Nhìn thấy hai người đánh nhau càng lúc càng kịch liệt, Trì Tiểu Trì biết với tình trạng yếu ớt hiện tại của mình cũng không có cách nào tiến lên ngăn cản.
Cậu dựa vào thể lực vừa tích góp, lảo đảo bò ra trước cửa, ra sức mở chốt cửa, giãy dụa dùng hết sức lực hô lớn: “Cháy rồi!! Cứu hỏa cứu hỏa!!”
Nghe thấy tiếng kêu cứu của Trì Tiểu Trì, Chu Thủ Thành cảm thấy lòng rối như tơ vò, trong tay dùng hết sức lực, quát to một tiếng, bắt lấy cổ áo Lâu Ảnh rồi nhấc từ dưới đất lên, mạnh mẽ đẩy về phía trước—–
Ngay cả Chu Thủ Thành cũng không để ý ông và Lâu Ảnh đã đánh tới bên cửa sổ.
…Mà lúc Lâu Ảnh mở cửa sổ tiến vào lại không có thời gian để đóng lại.
Đúng lúc này Trì Tiểu Trì cũng quay đầu lại.
Cậu tận mắt nhìn thấy Lâu Ảnh bị Chu Thủ Thành hất ra ngoài, hơn nửa người nhoài ra cửa sổ, tiện đà mất đi trọng tâm, ngã lật về phía sau…
Cứ thế mà Lâu Ảnh biến mất trước cửa sổ.
Thân thể của anh như níu lấy trái tim của Trì Tiểu Trì, bóng dáng phần phật biến mất cũng để lại một lỗ hỏng vắng vẻ trước ngực Trì Tiểu Trì.
Ầm
Đùng
Rầm
Cũng không ai biết tại sao ngày hôm ấy lại có một chiếc xe ba bánh chở đầy thùng carton đỗ ngay bên dưới cửa sổ nhà Chu Thủ Thành.
Khi Lâu Ảnh té xuống thì sau não đập vào khoang sau xe ba bánh, anh lăn sang một bên, những thùng carton ào ào đổ xuống, vùi lấp thân thể Lâu Ảnh.
…Trì Tiểu Trì hoàn toàn quên mất cách bước đi.
Cậu không nhớ mình làm thế nào mà lăn xuống lầu, không nhớ mình làm thế nào đến bên cạnh Lâu Ảnh, làm thế nào vứt đi đống thùng carton lộn xộn.
Đẩy ra thùng giấy, nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt mở to của Lâu Ảnh, cậu sờ vào lồng ngực của anh, nhịp tim vẫn còn đập, yết hầu bị nghẹn thở của cậu hơi thoáng thả lỏng một chút.
Nhưng mà mấy giây sau Lâu Ảnh lại ho ra rất nhiều bọt máu.
Trì Tiểu Trì ngây người.
Máu tươi khắp nơi khiến đầu óc của cậu cứng đờ.
“… Lâu ca.”
Trì Tiểu Trì không dám gọi quá lớn tiếng, không dám lôi kéo anh, sợ mình sẽ đập nát một chút cơ hội sống cuối cùng.
Trong nháy mắt cậu trở nên nhát gan hơn, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào trán anh, chạm vào môi anh, cũng mờ mịt tựa như chủ nhân của nó.
“Lâu ca…”
Trì Tiểu Trì quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn nơi Lâu Ảnh té xuống.
Cậu nghĩ, chỉ là lầu hai mà thôi, lầu hai mà thôi.
Không sao đâu, nhất định không sao đâu…
“Em mau gọi điện thoại đi!” Chu Thủ Thành gào thét cắt ngang dòng suy nghĩ lừa mình dối người của cậu, “Gọi 120! Nhanh lên!!”
Trì Tiểu Trì ngây ngốc nhìn về phía ông ta, trong đầu chợt lóe từng mảnh vỡ thông tin.
Điện thoại.
Điện thoại nhà cậu bị hỏng, trong nhà Chu Thủ Thành cũng vậy.
Đường dây điện thoại xảy ra vấn đề.
Toàn bộ điện thoại ở tòa nhà đều bị hỏng.
120, phải gọi 120 cứu Lâu ca.
Phải đi mượn điện thoại.
Phải để Lâu ca ở lại cho Chu Thủ Thành sao?
Không được, không thể.
Nhưng mà mình không đi thì còn ai có thể đi?
Chu Thủ Thành?
Ngộ nhỡ ông ta chạy mất thì sao.
Ngộ nhỡ ông ta cố ý kéo dài thời gian…
Không dám chậm trễ, Trì Tiểu Trì lảo đảo đứng dậy, không nói lời nào mà chạy ra xa xa.
Cậu như một đứa bé mới học chạy, chạy chưa tới năm sáu bước lại quỳ rạp xuống mặt đường lởm chởm đá vụn, đầu gối và lòng bàn tay bị trày xước, thấm ra máu.
Trì Tiểu Trì không biết đau, cậu không nói một lời mà tiếp tục đứng dậy, giữa thời tiết oi bức nóng rát mà chạy như điên, giống như muốn trốn thoát khỏi mùi máu tanh đang lan tỏa và cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp này.
Từ một khung cửa sổ chống trộm cũ kỹ ở tầng một lộ ra hai khuôn mặt học sinh tò mò.
Hai cô bé là sinh đôi, chỉ khoảng chừng sáu bảy tuổi.
Khi cha mẹ ra ngoài, nhốt hai cô bé ở nhà.
Tiếng kêu gào của Trì Tiểu Trì và động tĩnh rơi xuống lầu rất lớn, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
Nhưng cửa không ra được, hai cô bé không thể làm gì khác hơn là quan sát xuyên qua cửa sổ từ đằng xa.
Bọn họ nhìn thấy thùng carton đầy đất, còn nhìn thấy thầy Chu ngồi xổm bên cạnh Lâu Ảnh, chỉ thấy hai người cứ ở yên đó một lúc lâu không nhúc nhích, bọn họ cũng mất hứng thú, tiếp tục đi chơi xếp hình.
Trong lỗ mũi của Chu Thủ Thành đều là mùi máu tanh, phần lớn là ông ta lửa giận công tâm, máu mũi nhiễu xuống từng giọt.
Ông nửa quỳ trước mặt Lâu Ảnh, dùng mu bàn tay lau máu mũi, trong đầu hỗn loạn.
Nhưng rất nhanh, từ trong hỗn loạn, ông nhận được một tin tức hữu dụng.
Lâu Ảnh đang nằm đó vẫn còn hơi thở, đôi mắt khẽ mở, không biết là tỉnh hay là sốc não.
Chu Thủ Thành nhìn Lâu Ảnh như vậy, suy nghĩ trong lòng càng thêm rõ ràng:
—-Lâu Ảnh không thể sống.
Lâu Ảnh nhất định không thể sống.
Chu Thủ Thành cầm một cục đá lớn bằng quả trứng gà, do dự một chút, nhét đệm vào đống đất đá lộn xộn mà Lâu Ảnh gối lên.
Ngay sau đó, Chu Thủ Thành run rẩy dùng vạt áo lau sạch máu mũi, lại nhổ vài ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, xoa đều, xác nhận tay đã sạch sẽ, ông ta mới lấy ra một xấp tiền từ trong túi quần, kiểm tra một chút rồi nhẹ nhàng nhét vào túi quần Lâu Ảnh.