Hắn vẫn thở phì phò như cũ: “Vậy nàng có ý gì?!”
“Nhiếp Sở muốn giết ta, trừ chàng lo lắng, còn ai lo lắng cho ta nữa?”
Thanh vương ngẩn ra, lập tức nghĩ tới một người: “… Nàng là nói, Nhiếp Tĩnh?”
“Không sai.” Nụ cười trên mặt nàng càng sâu không lường được, rõ ràng là ánh mắt tràn ngập tính kế như tiểu hồ ly, nhưng ở trong mắt Thanh vương lại là vô cùng đáng yêu động lòng người.”Ở trong lòng Nhiếp Tĩnh, thiếp là vật phẩm riêng của hắn, sinh tử của thiếp chỉ có thể do hắn quyết định, cho nên, nếu Nhiếp Sở Nhược ra tay với thiếp, hắn tuyệt đối sẽ ngăn cản. Nhưng đồng thời, hắn lại không hi vọng thiếp sống qua an nhàn, bởi vì như vậy hắn sợ thiếp sẽ quên mất hắn, cho nên, hắn cũng sẽ không ngăn cản Nhiếp Sở nho nhỏ trả thù. Nhưng mà… Nếu sự trả thù quá đáng thì sao?”
Thanh vương nháy mắt liền hiểu ý nàng: “Nàng là nói… Giả chết?” Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn liền biến đổi. “Không được, ta tuyệt đối không đồng ý! Lần Thập Lục giả chết, ta đã thấy được đại gia có bao nhiêu thương tâm, lần này ta tuyệt không đồng ý để nàng làm như vậy!” Dù cho biết là giả, hắn cũng không thể chấp nhận!
Hạ Liên Phòng: “…”
“Ta không đồng ý!” Lần đó Thập Lục là làm cho địch nhân xem, chúng ta chỉ là làm cho Nhiếp Tĩnh xem mà thôi.”
“Vậy cũng không được.” Thanh vương đứng lên, nhanh chóng phủ quyết. “Tóm lại ta không đồng ý.” Nói xong, ôm Hạ Liên Phòng dậy đặt tới trên giường, xoay người nhanh chóng rời khỏi lều trại. Hắn không dám ở đây tiếp, bởi vì hắn sợ bản thân mình sẽ không thể khống chế bị Hạ Liên Phòng thuyết phục. Công phu miệng lưỡi của nha đầu kia hắn sớm đã được lĩnh giáo rồi, hắn nhất định sẽ bị nàng đánh bại, cho nên… Nếu biết trước sẽ bị thuyết phục, vậy hắn thà không nghe còn hơn.
Còn Hạ Liên Phòng bị bỏ lại ngồi ở trên giường há hốc mồm, đây, đây là tình huống gì? Ít nhất cũng phải chờ nàng nói hết lời hắn hãy đi chứ? Này này, như vậy rất không có lễ phép nha!
Tế quốc sư chỉ lộ một lần mặt, rất nhanh liền rời đi, tựa hồ sự xuất hiện của hắn chỉ là vì cầu xin cho Nhiếp Sở. Sau khi phu thê Thanh vương cũng rời đi, toàn bộ trường săn bắn tựa hồ đột nhiên vắng lạnh rất nhiều, xảy ra chuyện người Đại Nguyên ám sát Thanh vương phi hoang đường như vậy, trong lòng Mạch Khả Hãn vương cũng rất bất an, không biết có tạo thành ảnh hưởng gì đến việc nghị hòa của hai nước hay không, cho nên liền phái một phi tử hắn sủng ái nhất đến lều của Thanh vương, nghĩ nữ tử các nàng khẳng định sẽ có tiếng nói chung, cho nên hi vọng phi tử có thể ở trước mặt tại Hạ Liên Phòng nói mấy lời hay, tốt nhất có thể khiến Hạ Liên Phòng tiêu tan hiềm khích lúc trước, bỏ xuống phẫn nộ với chuyện Hô Hạo ám sát, nối lại tình xưa.
Nhưng hắn lại phái nhầm vị phi tử ở mặt ngoài nhiệt tình hào phóng, kì thực trong lòng lại không thích Hạ Liên Phòng đến! Không biết Thanh vương đi chỗ nào, Hạ Liên Phòng một mình ở trong lều trại cũng không có việc gì, nghe Thiên Tuyền nói phi tử của Hãn vương tới cầu kiến, nàng liền nghĩ gặp mặt cũng không có việc gì, vì thế liền cho người tiến vào.
Phi tử tên Tái Nhã mặc một bộ kỵ trang thập phần tinh xảo, nàng ta có dáng người thon dài kiện mỹ, anh khí bừng bừng, cưỡi ngựa săn bắn không gì không giỏi, vẫn luôn tự hào vì chuyện bản thân mình là nữ tử Đại Nguyên, cho nên vô cùng coi thường nữ tử phương Nam nhu nhu nhược nhược phảng phất như một đầu ngón tay có thể đẩy ngã như Hạ Liên Phòng, thấy trong lều trại đốt chậu than, dưới đất trải thảm thật dày, Hạ Liên Phòng lại vẫn bọc mình trong ngoài ba tầng, cũng không biết tính sao, rõ ràng Hãn vương mệnh lệnh nàng ta tới nói lời hay, nhưng vừa thấy Hạ Liên Phòng, mấy lời kẹp thương mang côn liền không tự chủ được văng ra ngoài: “Vương phi cũng thật biết hưởng thụ, than củi ở Đại Nguyên chúng ta còn trân quý hơn hoàng kim đấy nha! Lúc trước Hãn vương nhiễm phong hàn, đại phu nói không thể bị lạnh, phải chú ý giữ ấm, dù vậy Hãn vương cũng không nỡ đốt nhiều bồn than củi như vậy đâu! Bởi vậy có thể thấy được, Hãn vương hết sức xem trọng vương gia cùng vương phi.” Ngụ ý chính là, Hãn vương của nước ta cũng không nỡ phô trương lãng phí như vậy, ngươi một kẻ ngoại quốc đến làm sứ giả lại dám xa hoa như thế, ngươi không biết xấu hổ sao?
Khổ nỗi Hạ Liên Phòng lại như nghe không hiểu nàng ta đang trào phúng, mỉm cười nói: “Hóa ra là có chuyện như vậy, bản cung còn tưởng là làm sao, than củi này đích thật đốt có hơi nhiều, nhưng khí hậu Đại Nguyên rét lạnh, thổ nhưỡng cằn cỗi, không có than củi thượng hảo cũng là chuyện đương nhiên. Nếu Hãn vương có ý, đợi bản cung trở lại Yến Lương sẽ sai người đưa một chút lại đây cũng được.” Ngữ khí tràn đầy bố thí khiến Tái Nhã nghe mà giận trong lòng, cảm thấy Hạ Liên Phòng này quả nhiên là không có giáo dục, lời như vậy mà cũng có thể nói ra miệng, một chút lễ phép cũng không có, thế mà vẫn dám nói là người Đại Tụng am hiểu lễ nghi? —— lúc này, nàng ta dĩ nhiên đã đem chuyện mình khiêu khích trước quên mất, dù sao cũng đều là lỗi của Hạ Liên Phòng.
“Vậy thì thật đúng là đa tạ ý tốt của Thanh vương phi.” Tái Nhã nhìn chung quanh một chút, làm bộ như rất kinh ngạc.
“Ha, như thế nào, Thanh vương gia không có ở đây sao?”
Hạ Liên Phòng cười như không cười nhìn nàng ta: “Nếu ngài ấy ở đây, không phải là ngươi sẽ không dám tới sao?”
Tái Nhã không nghĩ tới sẽ bị đối phương dùng một lời nói toạc ra suy nghĩ trong lòng, lại nhìn biểu tình bình thản của Hạ Liên Phòng, một cỗ lửa giận ở trong lòng vô hình sinh ra. Nàng ta đích xác là ghen tị Hạ Liên Phòng! Cho nên nàng ta không muốn thấy Thanh vương, càng nhìn thấy Thanh vương thì sẽ càng nhìn ra chênh lệch giữa Mạch Khả Hãn vương cùng hắn, cũng sẽ càng cảm thấy bi ai cho mình! Đang độ tuổi hoa, dung mạo kiều mỵ, thân thể mê người như vậy, lại chỉ có thể bị một lão nam nhân ngồi không mà hưởng hưởng dụng! Vốn muốn sinh con trai rồi sau này cũng có bảo đảm, nhưng Mạch Khả Hãn vương có ba nhi tử đã trưởng thành, Đại phi lại có thân thể cường tráng khỏe mạnh, dù 20 năm nữa cũng không đến lượt bản thân mình nổi danh nha! Đợi đến khi Mạch Khả Hãn vương chết, nàng ta không có nhi tử thì chỉ có thể đi theo người khác! Nghĩ đến đây, Tái Nhã không thể chịu đựng nổi! Cho nên, dù cho cuộc sống bây giờ có ngăn nắp xinh đẹp, nàng ta vẫn không thể thấy đủ!
“Thanh vương phi đúng là có cái miệng khéo, không biết Thanh vương gia có biết hay không, thê tử của hắn, lại là nữ tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như vậy?”
Đối với chuyện Tái Nhã dùng Thanh vương để uy hiếp, Hạ Liên Phòng tỏ vẻ ngươi cứ tùy ý, dù sao nàng có dáng vẻ gì, không ai rõ ràng hơn so với hắn: “Ngươi hỏi hắn chẳng phải sẽ biết.”
Tái Nhã cảm thấy ánh mắt Hạ Liên Phòng có chút kỳ quái, tựa hồ như đang xem kịch vui. Bỗng dưng, cảm giác lạnh lưng cuốn tới, nàng ta cứng đờ xoay người sang chỗ khác liền nhìn thấy Thanh vương cao lớn tuấn mỹ đứng ở sau lưng, đang dùng một đôi con ngươi lãnh khốc như băng nhìn chằm chằm nàng ta. Trước nay nàng ta thấy đều là dáng vẻ nhã nhặn lễ độ của Thanh vương, cho nên Tái Nhã vẫn cảm thấy, tuy rằng Thanh vương thoạt nhìn có chút lãnh đạm, nhưng dung mạo khí độ lại đều là độc nhất vô nhị, cho nên có chút phương tâm ám hứa, nhưng biểu tình xơ xác tiêu điều như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy. Lập tức hít sâu một hơi, sợ tới mức cả người đều phát run, vô luận thế nào cũng không dám đối diện với Thanh vương, cúi thấp đầu, lời nói ân cần thăm hỏi cũng bị phá thành mảnh nhỏ: “Bái, bái, bái kiến Vương… Vương gia.” Bốn chữ thật đơn giản lại nói run thành mấy chữ liên tiếp không ý nghĩa.
Thanh vương hoàn toàn không để ý tới nàng ta, mà đi đến trước mặt Hạ Liên Phòng, nhìn chằm chằm đôi chân trần lộ ra ngoài của nàng, nói: “Lại không mang giầy?” Hắn vốn muốn đi xa một chút, nhưng không đi được bao nhiêu xa liền nhớ đến hình như bản thân mình đã quên cái gì, linh quang chợt lóe mới nhớ tới là nhìn thấy Hạ Liên Phòng không mang giày, vì thế lại mau chóng trở về xem xét —— nàng quả nhiên không mang!
Hạ Liên Phòng chuyên chú nhìn hắn: “Thiếp chờ chàng đeo cho ta nha!”
Những lời này vừa nói, Tái Nhã liền có tinh thần, nàng ta không quen nhìn Hạ Liên Phòng sai sử Thanh vương như vậy, rồng giữa biển người như Thanh vương làm sao có thể nhân nhượng hạ mình đeo giày cho một nữ tử chữ? Vậy cũng quá tổn với đến hình tượng anh minh thần võ của hắn rồi! Vì thế một cái xúc động, lời chỉ trích liền không trải qua đại não đã ra khỏi cửa: “Vương phi, làm sao ngươi có thể để vương gia đeo giầy cho chứ? Nữ tử Đại Tụng các ngươi, không phải đều chú trọng tam tòng tứ đức sao? Vì sao người khác đều là thê tử hầu hạ trượng phu, đến chỗ Thanh vương phi lại trái ngược? Ngươi làm thê tử, không khỏi cũng quá không xứng chức rồi!” Lời nói của nàng ta tràn đầy khiển trách, tỏ vẻ suy nghĩ vì Thanh vương.
Hạ Liên Phòng nghe xong, cười cười, không nói gì, nghĩ thấy đến cùng vẫn là tuổi trẻ, không biết Mạch Khả Hãn vương có ý gì, lại để một con mèo con có đầu óc bao cỏ như vậy lại đây, thật sự không sợ bị nàng ta làm hỏng chuyện sao?
Chuyện này thì đúng là Hạ Liên Phòng đã hiểu lầm Mạch Khả Hãn vương rồi, bởi vì ở trước mặt Mạch Khả Hãn vương, Tái Nhã chính là một tiểu dã miêu thiện giải nhân ý lại mĩ lệ cuồng dã, có thể phục vụ mình ở trên giường thoải mái như vậy, mỗi câu nói đều nói đến đáy lòng của hắn, Mạch Khả Hãn vương tất nhiên sẽ cảm thấy Tái Nhã biết ăn nói. Hơn nữa Tái Nhã cùng Hạ Liên Phòng có tuổi tác xấp xỉ nhau, cho nên mới chọn nàng ta, nhưng hắn lại xem nhẹ lòng ghen tị của nữ nhân, nó luôn thình lình xảy ra hơn còn một cách nữa mạc danh kỳ diệu—— ai bảo hắn đã tuổi lớn, sớm đã không còn phong thái hơn người của thời trẻ chứ?
Hạ Liên Phòng không có phản ứng gì, Thanh vương lại tức giận không thôi, hắn còn không nỡ nói cô nương của hắn nửa lời nói nặng, nữ nhân này xem như cái thứ gì, cũng dám ở trước mặt hắn thuyết tam đạo tứ? “Cút!”
Tái Nhã sửng sốt, không kịp phản ứng là đang nói bản thân mình, Thiên Tuyền đi lên trước, một phen bóp chặt cánh tay của nàng ta, không nói hai lời liền đem người vứt ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức đám thị nữ của Tái Nhã cũng chưa kịp phản ứng. Vì thế những quà tặng kia còn chưa kịp đưa ra đã bị mang trở về, Tái Nhã bị quăng ngãthập phần chật vật, may mà quần áo mùa đông mặc được dày, bằng không không bị trầy một lớp da mới lạ. Rõ ràng là Thanh vương bảo nàng ta cút, rõ ràng là Thiên Tuyền động thủ, nhưng nàng ta lại không oán hận hai người này mà đổ hết lỗi lên người Hạ Liên Phòng!
Hạ Liên Phòng tỏ vẻ vô tội: từ đầu tới đuôi, nàng cái gì cũng không làm nha! Trong doanh trướng, Thanh vương đã trở lại nên Thiên Tuyền tất nhiên sẽ không ở đây quấy rầy phu thê người ta thân thiết, đợi cho trong doanh trướng chỉ còn lại hai người, Thanh vương đi qua một bên, dùng chậu đồng đựng nước ấm đem đôi chân có chút lạnh lẽo của Hạ Liên Phòng bỏ vào.
Nước ấm có chút nóng, Hạ Liên Phòng bị bỏng giật mình, muốn nâng chân lại bị Thanh vương nắm thật chặt đặt ở trong nước. Nàng bị bỏng dớm nước mắt, hai tay níu chặt thảm lông dưới thân, một đôi mắt phượng ngập nước, lên án nhìn Thanh vương: “Chàng làm cái gì vậy?!”
“Lạnh như thế, ngâm chân rồi vào ổ chăn.”
Hạ Liên Phòng phồng miệng: “Thiếp không vào.”
“Ngoan, không được tùy hứng.” Năm chữ này vừa trầm thấp vừa có từ tính, Hạ Liên Phòng nghe được cả người nổi da gà, trong lòng âm thầm phỉ nhổ bản thân mình không có định lực, ngoài mặt lại vẫn lãnh đạm nói: “Thiếp cứ tùy hứng.” Từ nhỏ đến lớn, sống cả hai đời nàng đều chưa từng tùy hứng, hôm nay nàng cứ muốn tùy hứng một lần chẳng lẽ không được sao?
Thanh vương bị lời nói dỗi của nàng làm cho tức cười: “A Phòng…”
“Chàng trở về làm cái gì nha? Không phải chàng đang giận thiếp sao?” Hạ Liên Phòng nhìn hắn, “Chàng cứ tiếp tục đi nha.”
“Ta sai rồi, ta sai rồi vẫn không được sao?” Thanh vương nhận thua. “Ta không nên bỏ đi, ta nên nghe nàng nói chuyện.” Nói xong, cầm một cái chân nhỏ như Bạch Ngọc của nàng, để tới bên miệng, cũng không để ý còn có vệt nước mà nhẹ nhàng hôn một cái.
Hạ Liên Phòng hoảng sợ, khi hắn hôn chân nhỏ của nàng rất buồn nha…”Đừng, bẩn…”
“Không bẩn.” Như là muốn nghiệm chứng lời bản thân mình nói, Thanh vương khẽ hôn một cái, còn đem ngón chân bỏ vào trong miệng cắn một ngụm, Hạ Liên Phòng theo bản năng muốn đá hắn, lại sợ thật sự đá trúng, dùng hết khí lực nhịn xuống, cả người lại run run một chút, nhanh chóng đưa tay đẩy hắn ra, cũng không để ý hai chân còn chưa lau khô liền nhanh chóng giấu vào trong chăn.
Thanh vương nhìn nàng dáng vẻ như lâm đại địch của nàng, lắc đầu cười nhẹ: “A Phòng, ta sẽ không ăn nàng.” Vừa nãy đi ra doanh trướng, chỉ là đầu não nhất thời bị nóng lên, gió lạnh thổi qua liền thanh tỉnh rất nhiều. Hắn không muốn nàng mạo hiểm, nói không lại nàng thì hắn sửa dùng những phương pháp khác không phải là được sao? A Phòng của hắn luôn đối nghịch với hắn, chỉ có khi phu thê thân thiết mới ngoan muốn chết.