“Bối Lạc, dè dặt chút.”
Bối Lạc nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, lập tức đỏ mặt, tàn bạo dứt môi ra, ném mạnh Hương Vũ xuống ghế, đứng phắt dậy.
“Tôi không dè dặt chỗ nào chứ?” Bối Lạc gào lên.
An Tranh bật cười, liếc nhìn Hương Vũ bị ném như một cái chăn rách dưới sofa, có chút cảm thán mặc niệm cho hạnh phúc nửa đời sau của Hương Vũ.
Bối Lạc liếc mắt trừng An Tranh, sau đó cúi người vươn tay kéo Hương Vũ đứng dậy.
An Tranh nhìn thấy bộ dạng Bối Lạc chật vật muốn kéo nữ nhân đang say đến không biết gì kia, liền chậm rãi đi tới, giúp Bối Lạc đỡ Hương Vũ đi ra ngoài.
Ngoài cổng quán bar M, An Tranh rút tay về, Bối Lạc chợt giữ chặt cổ tay cô lại, hơi dùng sức, tuy không nói gì nhưng ánh mắt nhìn An Tranh lại có thêm vài phần chất vấn.
An Tranh mỉm cười rồi hạ thấp giọng nói:
“Tôi có việc phải về trước, cậu đưa cô ấy về đi.”
Dứt lời liền xoay người đi tới chiếc Ferrari màu đỏ lựu, dứt khoát chui vào.
Cửa xe vừa được nâng lên thì đã thấy Bối Lạc quay lại, gõ gõ lên kính.
An Tranh hạ bên cửa sổ đó xuống, nhìn Bối Lạc.
“Tôi không mang tiền.” Bối Lạc giơ tay về phía An Tranh: “Cho tôi tiền bắt xe.”
“Bối Lạc! Tôi nợ cậu à?” An Tranh dựa tay lên ghế, thấp giọng hỏi.
Bối Lạc đánh mắt liếc qua Hương Vũ đang chôn đầu lên hõm vai cô, ngang nhiên đáp lời:
“Đêm hôm cậu lại cùng cô ta uống rượu, biết rõ nữ nhân này tửu lượng không tốt bằng cậu, còn cố gắng chuốc cho cô ta say đến bất tỉnh, tôi vì ai phải vất vả bận rộn chạy đến đây? Bỏ tiền ra!”
An Tranh từng gặp người mặt dày nhưng cũng chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.
Bản thân An Tranh tới đây cũng vì ngẫu nghiên, Hương Vũ uống rượu say thì có xu quan hệ nào với bản thân cô chứ? Cô còn khuyên nhủ cô ta đừng uống nhiều, chính Hương Vũ sống chết đòi uống. Mà tửu lượng của cô rất tốt, tất nhiên Hương Vũ không thể nào chịu nổi, nhưng nói như vậy cũng không phải lỗi tại cô có được không?
Tuy là vậy, An Tranh vẫn thở dài rút ví ra.
Bối Lạc liếc mắt thấy trong ví An Tranh có một xấp tiền, nhìn chỗ tiền đó lại cảm thán đúng là một nữ nhân giàu có, ra đường một chút cũng mang theo cả một gia tài kếch xù.
Trong lòng vốn đang có chút than thở nhưng sau khi nhận lấy hai tờ có giá trị nhỏ nhất trong ví An Tranh, Bối Lạc trợn tròn mắt, giận đến suýt nữa nôn ra máu:
“An tổng ơi, thật vậy luôn?”
“Thật.” An Tranh cực kỳ nghiêm túc: “Kiếm tiền không dễ đâu.”
Dứt lời liền cho xe khởi động.
Một tiếng rít gào vang lên, An Tranh nhấn mạnh ga lướt chiếc xe thể thao phóng đi, đem bóng dáng cô thiên kim tiểu thư Bối gia lùi lại đằng xa.
Cờ Mờ Nờ!
Bối Lạc xem như đây là lần đầu tiên cô biết chửi thề.