Điều khiến Dương Khai nghi hoặc không phải là sức mạnh của nó, mà là trạng thái hiện tại của nó.
Hắn cứ có cảm giác không thể khống chế nó một cách triệt để.
Cảm giác này rất bất thường. Đã tráng Nô Thú Ấn thì căn bản không thể như vậy được. Hơn nữa, con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo này hiện giờ cũng có vẻ nóng nảy bất an, cứ lắc đầu vẫy đuôi, gầm gừ liên hồi.
Có vấn đề!
Dương Khai nhớ lại thủ đoạn nô dịch yêu thú của bọn võ giả Thiên Lang Quốc,
ngầm phỏng đoán có thể xung đột gì đó với Nô Thú Ấn của mình.
Tiến về trước, vừa vỗ về con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo, vừa đặt một tay lên trán nó, âm thầm chuyển nguyên khí vào, hành tẩu trong nội thể nó.
Nguyên khí xoay vần năm sau vòng, cuối cùng Dương Khai cũng tim ra được chỗ bất ổn.
Bên trong đầu con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo có một thứ phát ra dao động sinh mạng.
Dương Khai ngạc nhiên ra mặt, nhìn nó thật kỹ, chi thấy nó càng lúc càng khó chịu. Giữa Nô Thú Án trong nội thể nó và thứ bí ẩn này đang tranh nhau quyền khống chế nó.
Lường hổ tương tranh, tất hữu nhất thương. Bất kể là bên nào thắng, thì bên chịu
thương tổn cuối cùng vẫn là con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo này.
Nhíu chặt mày, Dương Khai gia tăng lượng nguyên khí trút ra. Cả quá trình hắn đều điều khiển thật cẩn trọng, không dám mạnh bạo. Vi yêu đan của Dạ Xoa Kim Ảnh Báo đang ở trong người nó, một khi gây tổn hại đến yêu đan, thì con Dạ Xoa Kim Ánh Báo này sẽ chết ngay tức khắc.
Đợi cho đến khi Dạ Xoa Kim Ảnh Báo thích ứng được, Dương Khai mới dám nâng cao lượng nguyên khí truyền vào.
Sau ba bốn lần như thế, cuối cùng thứ trong đầu nó cũng có dấu hiệu không chịu nổi, đang nhanh chóng chui ra ngoài. Phát giác ra điều này, Dương Khai liền tập trung tinh thần, hắn muốn biết bọn võ giả Thiên Lang Quốc này dùng thủ đoạn gì để chi phối lũ yêu thú.
Sau mười mấy tức, đột nhiên có một con trùng tử dài khoảng ba tấc chui ra từ trán Dạ Xoa Kim Ảnh Báo.
Dương Khai nhanh tay bắt gọn lấy nó.
Liếc sơ qua, chi thấy con trùng tử này vừa giống con rết, lại vừa giống con chuồn chuồn. Chưa kịp nhìn cho ra ngô ra khoai thì nó đã chui vào tay và xâm nhập vào nội thể hắn.
Dương Khai sửng sốt, vội vã vận nguyên khí.
Ngay sau đó, con trùng tử này liền bị Chân Dương nguyên khí nóng bức bao trùm, kẹt cứng bên trong kinh mạch, không thể động đậy.
Nhíu chặt mày, hắn không có ý đuổi cùng diệt tận. Hắn có thể nhận ra được, con trùng tử này rất sợ Chân Dương nguyên khí của mình. Nếu không phải vậy thì nó đã chẳng bị bức đến nước phải chui ra khỏi cơ thể con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo.
Nếu Chân Dương nguyên khí là khắc tinh của nó, vậy thì chẳng việc gì phải lo nữa.
Nói ra thì, hồi còn ở Ẩn Đảo, Dương Khai đã từng để Phệ Thiên Trùng chui vào người mình, nhưng Phệ Thiên Trùng còn mạnh hơn con tràng tử trước mắt này rất nhiều.
Cảm thụ kỹ càng, con trùng tử nọ đang run lẩy bẩy trong kinh mạch hắn, hoàn toàn không dám manh động, ngoan ngoãn hơn cả chuột nhìn thấy mèo.
Có một thứ năng lượng quái lạ lưu chuyển trong cơ thể nó, rất nhỏ, không dụng tâm để ý thì không thể phát giác ra.
– Địa Ma, nhìn con trùng tử này đi. Có gì đó rất kỳ lạ!
Dương Khai kêu lên.
Địa Ma đáp lại một tiếng, rồi ôm theo Phá Hồn Chùy len lỏi đến chỗ con trùng tử bị cầm cố. Thăm dò một hồi lâu, mới nói:
– Thiếu chủ. Trên người con trùng tử này có tơ thần hồn của một võ giả Thiên Lang
Quốc.
– Tơ thần hồn?
Dương Khai nhíu mày
Chẳng phải bọn chúng chi ở cấp Chân Nguyên cảnh thôi sao? Chưa luyện ra thần thức, sao đã làm được việc này?
Địa Ma cười khẽ:
– Thiếu chủ quên rồi sao? Ngài cũng có một sợi tơ thần hồn phong ấn trên người lão nô, nhưng ngài cũng giống như họ, đều chưa tu luyện được thần thức mà.
– Ý ngươi là… Có kẻ giúp chúng?
Dương Khai chợt hiểu ra.
– Đúng vậy, chỉ e đó là cao thủ tông môn đã giúp chúng khắc tơ thần hồn vào trong con trùng tử này, thế nên chúng mới có thể thoải mái điều khiển nó được.
– Bọn chúng điều khiển con trùng tử… Con trùng tử chui vào cơ thể yêu thú… Vì vậy chúng mới có thể nô dịch yêu thú!
Hai mắt Dương Khai rực sáng, mối nghi hoặc trong lòng lập tức đã được gờ bỏ.
Trước đó, Trần Học Thư đã từng nói với Dương Khai rằng, dưới trướng mỗi một tên
Thiên Lang Quốc cũng đều có trên trăm con yêu thú. Hắn vẫn luôn thắc mắc, không hiểu lũ người này lấy đâu ra lắm bản lĩnh để mà nô dịch được chừng ấêu thú.
Đến giờ thì hắn đã hiểu, thứ mà chúng khống chế không phải là yêu thú, mà là con trùng tử kỳ lạ này. Con trùng tử này chính là công cụ để chúng chi huy mọi hành động của yêu thú.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai vội vàng quay trở lại chỗ Kim Hào chết, gạt hết đám tro tàn đó ra. Quả nhiên đúng như hắn suy đoán, bên trong có thêm một con trùng tử giống hệt!
Giơ tay ra chộp lấy, để mặc con tràng này chui vào nội thể. Địa Ma xem xét một hồi và xác nhận con trùng này cũng có khắc ấn tơ thần hồn.
– Hóa ra không phải Kim Hào cấu kết với bọn Thiên Lang Quốc…
Dương Khai lẩm bẩm.
Có lẽ y đã bị con trùng tử này xâm nhập, bất đắc dĩ mới phải chịu thông đồng với bọn Thiên Lang Quốc.
Điều này có thể giải thích được vì sao ba con yêu thú đi cùng không chịu tuân theo lệnh y. Nói theo một phương diện nào đó thì Kim Hào chi có địa vị ngang hàng với ba con yêu thú này thôi, nói thế nghe có vẻ hơi đáng buồn, nhưng đó là sự thật.
Tử Mạch…
Lúc nãy Kim Hào đã la lên cái tên này. Võ giả Thiên Lang Quốc khống chế y tên là Tử Mạch?
Dương Khai chợt chuyển hướng suy nghĩ, một ý đồ điên rồ nảy lên, hắn nở một nụ cười quỷ quyệt, lên tiếng hỏi:
– Địa Ma, nếu ta dùng Chân Dương nguyên khí phần luyện con tràng tử này, thì thần hồn của võ giả Thiên Lang Quốc đó cũng sẽ bị thương đúng không?
– Dĩ nhiên rồi, tuy chỉ có hai sợi tơ thần hồn, nhưng ít nhiều gì cũng khiến ả ta nếm mùi cay đắng.
– Ha ha!
Dương Khai không kìm được phá lên cười, lập tức hắn nghĩ ra biết bao nhiêu cách có thể dùng được.
Địa Ma đột nhiên lại nói:
– Thiếu chủ, lão nô có một đề nghị, khì khì…
– Hả? Nói nghe xem nào.
Dương Khai vừa nghe lão cười gian xảo đã biết ngay chắc chắn không phải là chủ kiến hay rồi.