Hoắc Tư Tước mắng tên vệ sĩ, vội vàng từ trong bàn làm việc chạy ra.
Ôn Hủ Hủ thấy được, cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
Hoắc Tư Tước: “Cô đi theo tôi làm gì? Tôi bảo cô cút cô không nghe thấy sao?”
Ôn Hủ Hủ mở miệng nói: “Không nghe thấy. Hoắc Tư Tước, đã đến lúc này rồi chúng ta tạm thời đừng cãi nhau nữa, tìm con trai trước rồi nói sau, được không?”
Cô sợ hãi, bắt đầu đứng ở phía sau hắn khẩn cầu.
Cũng đúng thôi, con trai là điểm yếu duy nhất của cô. Nên lúc này đừng bảo cô đi, cho dù có cho người khiên cô đi cô cũng không đi.
Cô sẽ không do dự, bất chấp tất cả để đi tìm con của mình.
Hoắc Tư Tước nhìn cô chằm chằm.
Nhưng đến cùng, hắn vẫn chọn con trai mình. Sau đó, cả hai cùng nhau ra khỏi cửa.
Bên ngoài nhân viên phòng tổng giám đốc còn đang tán gẫu: “…”
Chuyện gì vậy?
Tổng giám đốc lại cùng cô gái trẻ đó đi ra ngoài? Rốt cuộc cô gái đó có lai lịch gì?
Không đúng, người phụ nữ này…… có phải thoạt nhìn có chút quen mắt hay không?
Đôi mắt ấy, đôi môi nhạt nhòa ấy…
“Đó không phải là… vợ trước của tổng giám đốc!”
“……”
Toàn bộ văn phòng tổng giám đốc như bị động đất…
——
Mặc Bảo và Hoắc Dận đã bỏ trốn.
Bất quá, bọn nhỏ cũng không có chạy xa, khả năng cao là bọn nhỏ còn ở trong sân bay. Bởi vì bọn nhỏ đang thảo luận với nhau một chuyện cực kỳ quan trọng!