Sau khi Risa rời đi, anh ta gọi điện thoại cho Gố Thành Trung.
Anh ta nợ mình nhiều ân tình như vậy, cũng đến lúc đòi về từng cái một rồi.
Sau khi anh ta nói xong điều kiện của mình, Cố Thành Trung im lặng rất lâu, khiến cho trái tim anh ta cũng nhảy lên.
“Thế nào, anh không bằng lòng sao?
Là bởi vì chuyện của Ayako Nikkeikawa?”
“Đây là ân oán cá nhân của tôi và Ayako Nikkeikawa nên tôi không có giận cá chém thớt với dòng họ Nikkyo, cũng không có chút quan hệ nào với Risa, nếu cậu thật sự muốn chung một chỗ với Risa, đối với tôi cũng là một tin tốt, cuối cùng cũng không cần ngày đêm phải đề phòng tình địch.”
“Chắng qua… khiến cho tôi kinh ngạc chính là, cậu lại cầu xin tôi vì một người phụ nữ?”
Đây mới là thật sự là nguyên nhân khiến Cố Thành Trung sững sờ.
“Lúc trước anh cũng không vì Trúc Linh mà cầu xin tôi, nhiều lần như vậy, vì không phải điểm mấu chốt sao? Bây giờ suy nghĩ một chút, trước kia anh thật sự quá vô sỉ, lợi dụng việc tôi thích Hứa Trúc Linh, muốn tôi giúp đỡ, nhưng mỗi lần sau khi tôi giúp đỡ, người vấn bị anh lừa trở về.”
“Có phải là anh đoán được Trúc Linh sẽ không phản bội mình?” Diên đột nhiên nghĩ đến cái vấn đề nghiêm túc này, anh ta hình như luôn luôn bị gài bây!
Cố Thành Trung ở đầu bên kia điện thoại nghe được lời này, theo bản năng sờ mũi mình một cái.
Tính toán nhỏ của bản thân đột nhiên bị vạch trần, anh có chút xấu hổ, thủ đoạn không ngay thẳng, thậm chí có thể nói là hèn hạ, nhưng không có cách nào khác, tình thế bắt buộc.
“Được rồi, mọi chuyện đều đã qua, còn đề cập đến làm gì.” Cố Thành Trung cố tình đổi chủ đề.
“Được lắm, quả nhiên là tôi bị gài bãy.’ Diên thông minh như vậy, lập tức liền nghe hiểu được ý tứ trong lời nói.
“Cái này gọi là cho đi như nào sẽ nhận được như vậy, không phải giờ tôi sẽ giúp cậu sao? Diên, cậu là ân nhân của tôi và Trúc Linh, vợ chồng chúng tôi cả đời biết ơn cậu. Nếu như cậu thật lòng yêu người phụ nữ này, chúng tôi sẽ giúp cậu.”