Nhìn tất cả mọi thứ từ từ biến mất, phần kiêu ngạo kia trong lòng Kiền Huyết lão tổ cũng dần dần trở nên mờ nhạt, cả người thất hồn lạc phách, giống như đờ đẫn.
Kiên trì và mục tiêu lớn nhất mất đi, cho dù là Chúa Tể cũng có chút không chịu nổi.
– Kiền Huyết, tỉnh lại đi!
Trong lúc hắn ý chí sa sút, không biết sau này nên làm cái gì thì đột nhiên có một tiếng quát to vang lên. Ngay sau đó bên tai Kiền Huyết lão tổ như có tiếng sấm sét nổ vang, tinh thần cả người rung chuyển một cái.
Ầm ầm!
Ảo cảnh trước mắt biến mất toàn bộ, ngay sau đó hắn đã thấy một đạo kiếm quang trắng nõn đánh tới trước mặt.
Đạo kiếm quang này trong sáng giống như trăng sáng, không có một chút tạp chất nào, khinh linh mà phiêu dật, khiến cho người ta không nhận thấy là tử vong. Mà ngược lại còn cảm thấy mong đợi, giống như chỉ cần nhìn vào thì trong lòng đã mơ hồ có cảm giác mong đợi, hy vọng để cho kiếm quang đâm trúng bản thân mình vậy.
Sưu!
Bất quá, hắn không hổ là cường giả cấp bậc Chúa Tể, tuệ kiếm trong mắt chém một cái, tất cả mong chờ rối loạn trong đầu kia lập tức biến mất toàn bộ, Kiền Huyết lão tổ vội vàng chuyển thân một cái, tránh thoát một kích liệp sát của kiếm quang.
Phanh phanh!
Kiếm quang đâm vào trước ngực của hắn đã bị thần binh phòng ngự Chúa Tể ngăn cản. Bất quá lực trùng kích cuồng bạo vẫn khiến cho hắn khí huyết sôi trào, sắc mặt cả người trắng bệch không thôi,
– Tiểu tử đáng chết, đây là kiếm chiêu gì của ngươi? Đáng chết…
Liên tục bổ nhào mấy cái trên không trung, rốt cuộc cũng dừng lại, miệng Kiền Huyết lão tổ thở hổn hển, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hoàng và hoảng sợ. Lúc này hắn mới phát hiện ra, mình đã cách miệng Hỗn Độn tĩnh tâm bình chỉ còn có mấy bước. Nếu như không phải vừa rồi có tiếng quát to kia đánh thức hắn thì sợ rằng hắn đã bị cái bình trước mắt thôn phệ, rơi vào bên trong.
Có thể khiến cho một vị Chúa Tể rơi vào mê hoặc, cái gì cũng không biết, kiếm pháp này quả thực quá đáng sợ!
– Đáng tiếc!
Khác với Kiền Huyết lão tổ đang thở hổn hển, Nhiếp Vân chậm rãi lắc đầu một cái.
Mới vừa rồi hắn đã thi triển ra Nhất Kiếm trường hận, nếu như có thể đánh Kiền Huyết này vào Hỗn Độn tĩnh tâm bình. Như vậy bằng vào Vô Vọng Chi Thủy và Thiên vân chi hỏa, cho dù đối phương là cường giả Chúa Tể, sợ rằng cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ luyện hóa mà thôi.
Đáng tiếc, vào thời khắc mấu chốt lại bị Phù Hư Chúa Tể phá hỏng.
Loại cường giả cấp bậc này lần đầu tiên có thể trúng chiêu là bởi vì không biết kiếm chiêu của hắn đáng sợ ra sao. Nếu như lần kế lại thi triển nữa, đối phương đã có đề phòng, như vậy khó mà dẫn đến hiệu quả.
– Hắc hắc, ăn một kiếm nữa của ta!
Nhiếp Vân sao có thể giải thích với hắn chứ, kiếm chiêu khẽ động một cái, gió nổi mây phun.
Nhất Kiếm Lăng vân!
Nhất Kiếm Lăng vân lần này so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều, kiếm khí cuồng bạo dường như muốn xé rách bầu trời, bắn thẳng xuống, kiếm mang mạnh mẽ tới mức tất cả vật phẩm đều biến thành hư không, không có một chút lực chống đỡ nào.
– Hừ, hôm nay hai người chúng ta liên thủ, nếu như để cho ngươi chiếm thế thượng phong, như vậy cũng không cần sống nữa làm gì.
Phù Hư Chúa Tể gầm lên một tiếng, hai cự sơn trong tay bay thẳng tới, ngang qua không trung, trấn áp tứ phương.
Cự sơn vốn bị Nhất Kiếm Lăng vân phá vỡ không gian trấn áp xuống lại lần nữa khôi phục, dường không có xảy ra bất kỳ một chút biến cố nào vậy.
Không hổ là vũ khí của chư thiên Chúa Tể, một chiêu đã khiến cho Nhất Kiếm Lăng vân của Nhiếp Vân bị phá giải, không có cách nào duy trì được nữa.
– Thu!