Miêu Nghị vẫn còn muốn nàng dẫn hắn đi, cho dù muốn qua cầu rút ván cũng không phải việc lúc
này nên làm, hắn gật đầu nói:
– Ta nói được làm được ngươi yên tâm, ta dám đến, thì những trở ngại này không làm khó được ta.
Ám U Lâm hết sức vui mừng, vội hỏi:
– Như vậy chuyện tiếp theo kính nhờ đại nhân rồi.
– Đi cùng ta là được.
Tay áo Miêu Nghị phất lên, trượt nhanh trên mặt băng, cũng không chậm hơn tốc độ phi hành.
Ám U Lâm nhanh chóng bay theo sau, vốn định kéo Miêu Nghị cùng phi hành, nhưng sau đó nàng nghĩ lại, chưa chắc người kia đồng ý, nên cũng hạ xuống mặt đấy, cùng trượt với Miêu Nghị.
Mắt thấy chuẩn bị xâm nhập vào thế giới của lam sắc tinh linh kia, Miêu Nghị phất tay chỉ một cái, thi triển ra Tinh Hỏa Quyết, những tinh linh màu lam trôi nổi phía trước lập tức nhường đường cho hai người tiếp tục vọt đi.
Ám U Lam thấy thế, khuôn mặt nở rộ vui mừng, quả nhiên Miêu Nghị không lừa nàng, hắn thực sự có cách đưa nàng đi vào trong.
Chẳng ngờ ngay khi hai người xâm nhập vào thế giới màu lam kia, cảm giác cực xấu dâng lên, khiến hai người hoảng hốt, ngay cả tóc gáy cũng dựng đứng.
Sát khí kinh khủng làm người ta hít thở không thông tập trung lên bọn họ trong nháy mắt, hai người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, pháp lực mạnh mẽ cùng cực làm cho hai người không thể phản kháng trực tiếp túm lấy bọn họ.
Sau khi dừng lại, hai người chậm rãi quay đầu, đã thấy một đống tuyết trước mặt hai người, cả hai quay mặt nhìn nhau, sát khí kinh khủng vừa rồi bắt nguồn từ đây.
Đống tuyết bắt đầu xuất hiện vết nứt, sao đó vang lên từng tiếng rầm ào ào vỡ nát rồi rơi xuống đất, một người đàn ông mặc hồng y, khoác áo choàng trắng tinh đang khoanh chân ngồi trên mặt băng, thoạt nhìn gây nhưng vô cùng tuấn tú cường tráng, huyết vụ giống như sát khí lượn lờ quanh thân. Sát khi như con rồng uốn lượn quanh hắn vài vòng, sau đó chui vào trong cơ thể hắn, đóa huyết văn trên mi tâm cũng dần dần nhạt màu, hắn cũng chậm rãi mở đôi mắt như sao trời, nhìn chằm chằm hai người, dần tỏ ra vui vẻ.
Miêu Nghị kinh hãi, thầm nghĩ không ổn rồi, thì ra tử linh cảnh giới Hóa Liên ẩn giấu trong đống tuyết kia, hắn vừa mới ra tay lúc này, giống như tựa hồ đã đạt đến cảnh giới Hóa Liên tương đối cao, vì sao Thiên Đình tiêu diệt toàn bộ, lại để một người như vậy lọt lưới hả? Tên này là một tồn tại mà hắn hiện tại không thể ngăn cản được, chỉ trầm giọng hỏi:
– Ngươi là ai?
– Ngọc Sát!
Hồng Y nam tử cười ra tiếng.
– A!
Ám U Lâm lui về sau một bước, hoảng sợ thất thanh la lên:
– Ngươi là Ngọc Sát?
Kẻ vừa tự xưng là Ngọc Sát gật đầu:
– Ta ẩn náu nhiều năm như thế, không ngờ vẫn có người nhớ ta thật kỹ.
Miêu Nghị xoay đầu:
– Hắn là ai? Ngươi biết à?
Vẻ mặt Ám U Lâm vô cùng căng thẳng, lắc đầu đầy tuyệt vọng.
Ánh mắt Ngọc Sát đảo quanh hai người, cười khẽ, lộ ra những chiếc răng trắng.
– Thật thú vị, một kẻ là tử linh, kẻ khác là tu sĩ ngoại giới, vậy là đi cùng nhau, các ngươi muốn đi đâu thế, chẳng là là Phượng Sào? Ta cũng muốn đi vào, các ngươi không ngại đưa ta cùng đi chứ, ý hai vị ra sao?