Cô ấy có chút khó nói, trên phương diện làm ăn, mọi chuyện đều là lợi ích qua lại, muốn nhiều hơn ba phần trắm thật sự là quá quá đáng.
“Có cái gì mà không thể nói với anh?”
Diên thấy vậy trong lòng gấp gáp, chỉ sợ cô ấy bị uất ức gì.
Cô ấy không thể làm gì khác hơn là nói ra lời của Yasui Yuuzora từ đầu đến cuối.
“Thì ra là cái này, cho là chắc chắn rồi, ai nói yêu đương cưới vợ là phải vắt cổ chày ra nước, lần này anh chính là đến đưa tiền, trước tiên sẽ để lại một cái ấn tượng tốt cho mấy ông già kia trong dòng họ của em, dù sao người anh muốn kết hôn chính là người thừa kế duy nhất của bọn họ.”
Từng này tiền căn bản không là gì trong mắt anh ta, lần này đến cũng không tính toán xem muốn bao nhiêu lợi nhuận, chỉ cần có thể thấy cô ấy, hơn nữa được sống chung với cô ấy một lát là tốt rồi.
Risa nghe lời này, tim có chút nóng.
Bọn họ lên đường trở về, vừa đến nơi, còn chưa kịp nghỉ ngơi thỏa thích với anh ta thì đã bị Tomoka Tanikawa nhắc nhở bản thân cần phải trở về.
Vừa mới tới công ty Nhật Kinh đã có một đống lớn công việc cần phải xử lý.
Ba bản kế hoạch đầu tư phải chọn một cái tốt nhất.
Phương án đấu thầu đất xây dựng làm xong rồi cô ấy phải sửa đổi.
Quan hệ xã hội xảy ra vấn đề, phải lập tức bảo trì.
Còn có rất nhiều rất nhiều việc trên thương trường.
Cô ấy nhìn một đống văn kiện ở kia, trong phút chốc cảm thấy đầu óc nặng trịch, mình mới rời đi có một ngày thôi, lại trì hoấn nhiều chuyện như vậy.
Cô ấy xem văn kiện xem đến muốn chết!
Ngay tại lúc này, Diên gọi điện thoại tới, hỏi cô ấy đang làm gì, muốn đưa cô ấy ra ngoài chơi.
“Không thể ra ngoài được rồi, không xem xong những văn kiện này, em sẽ bị ông Yuuzora nói mất.”