– Hóa ra vị Đạo Quân tiền sử này chính là ngựa đực kia, không ngờ, thật là không ngờ.
Trong thánh thành, các cường giả bay ra tụ tập bên cạnh Mông Tốn Đạo Chủ, đó là lão tổ tông của hai mươi bảy thế gia. Tập thể nhìn Giang Nam chằm chằm.
– Đông A, ngươi còn dám xuất hiện?
– Lần trước chưa học khôn sao?
– Lần trước ngươi bị đánh như chó cụp đuôi, khó khăn chạy trốn, bây giờ còn dám đến chịu chết?
Mông Tốn Đạo Chủ giơ ay ngăn mọi người lại, gã nhìn Giang Nam, thản nhiên nói:
– Đông A, xem ra trong thời gian này ngươi tiến bộ nhiều, thu một kiếp quang, xông vào thánh thành của ta. Nhưng ngươi chưa đủ tư cách gây sự trong thánh thành của ta. Tuy kiếp quang lợi hại nhưng ta cũng trải qua tịch diệt kiếp mấy lần, biết cách khắc chế kiếp quang.
Giang Nam thầm nghĩ:
– Cái tên Đông A hóa ra xấu như thế, lần này hóa trang này hắn đúng là sai lầm. Nhưng nếu ta xuất hiện với khuôn mặt vốn có sẽ bị phát hiện đến từ bên ngoài, sẽ nổi ý xấu muốn nám toán ta, bắt giữ ta, ép hỏi con đường rời khỏi mảnh đất bỏ hoang.
Giang Nam kiên trì tiếp tục đóng giả Đông A Đạo Nhân, cười to bảo:
– Mông thành chủ hiểu lầm, tiểu đệ đến đây không phải vì gây sự. Đại đế nhà ta đã thức tỉnh, hôm trước truyền ý niệm thứ nhất cho ta. Lão nhân gia sắp sửa phá mở phong ấn Đế và Tôn, Bất Không để lại, hoàn toàn kích phát tịch diệt kiếp nơi này để mình hồi sinh, đến trạng thái hùng mạnh nhất. Tiểu đệ nghĩ tình cũ với Mông thành chủ nên đặc biệt tới báo cho một tiếng.
Mông Tốn Đạo Chủ biến sắc mặt nói:
– Tịch Diệt Đạo Nhân sắp sống lại?
Mông Tốn Đạo Chủ không dám xử Giang Nam. Tịch Diệt Đạo Nhân là tồn tại như thế nào thì trong lòng Mông Tốn Đạo Chủ rõ nhất. Nếu ma đầu kia kích phát mảnh đất bỏ hoang, khiến tịch diệt kiếp hoàn toàn bùng nổ thì mảnh đất bỏ hoang sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, bọn họ không cách nào chạy trốn, chỉ có đường chết.
Bỗng một thanh âm dịu dàng phát ra từ đại điện tím vàng:
– Tịch Diệt Đạo Nhân sống lại?
Một thân hình thon dài xuất hiện trên không có, đứng sóng vai với Mông Tốn Đạo Chủ.Người kia mỉm cười nói:
– Có hai vị ân sư của ta ở đây, làm sao Tịch Diệt Đạo Nhân trốn tháot hai vị ân sư trấn áp để hồi sinh? Đông A, ngươi đang nói dối!
Đôi mắt người này sáng ngời, con ngươi phản chiếu Tiên giới vô biên, như thể nơi người đó đứng toàn là tiên cảnh, khí độ phi phàm, không giống người tội ác tày trời.
Tiên giới đại sư huynh, Thái Ất Tiên Quân.
Ánh mắt Thái Ất Tiên Quân pahrn chiếu thân hình Giang Nam, mỉm cười hỏi:
– Hoặc nên nói ngươi không phải Đông A, rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao hóa trang làm Đông A?
Mắt Mông Tốn Đạo Chủ bắn ra ia sáng, đằng đằng sát khí:
– Như thế này không phải Đông A?
Đông A bỗng giơ tay chộp, một linh quang bay ra đại điện tím vàng biến thành tấm gương trắng tinh chiếu vào người Giang Nam.
Cơ thể Giang Nam vang một chuỗi tiếng xương kêu răng rắc, hiện ra thân hình thật.
Mông Tốn Đạo Chủ hừ lạnh một tiếng:
– Nếu không có Thái Nhất đạo hữu ở đây thì đã bị hắn lừa!
Mông Tốn Đạo Chủ nhìn Giang Nam chằm chằm, bất diệt linh quang biến thành gương sáng treo cao sau đầu gã. Gương tỏa sáng rực rỡ, kính chiếu rọi hư không trong khoảnh khắc si tỏ hư không gần thánh thành.
Mông Tốn Đạo Chủ kỹ tính, gã chiếu xung quanh tìm xem Giang Nam có đồng bọn không.
Ánh sáng tấm kính chiếu bốn phía, chiếu vào người Giang Nam. Đại sư huynh Tiên giới Thái Ất Tiên Quân dào dạt hứng thú nhìn Giang Nam, muốn xem thấu bí mật trên người hắn.
Mông Tốn Đạo Chủ tiến lên trước một bước:
– Vị đạo hữu này, ngươi là ai?
Mông Tốn Đạo Chủ lạnh nhạt nói:
– Ngươi từ đâu đến? Tại sao giả mạo Đông A Đạo Nhân? Nơi àny dù gì là thánh thành của ta, đạo hữu làm như thế nên cho ta một lời giải thích.
Giang Nam cười to, khom người nói:
– Hai vị đạo hữu quả nhiên bất phàm, nhìn thấu bản chất của ta, danh bất hư tuyền. Ta mới vào quý địa, vì Đông A Đạo Nhân từng tấn công ta nên ta giết hắn, ta là khác lạ mới đến, sợ đạo hữu có ý đồ xấu nên mới biến thành khuôn mặt Đông A chứ không cố ý lừa bịp hai vị đạo hữu. Xin hai đạo hữu thứ lỗi cho.