Shh!
Nhìn thấy cảnh này, da đầu Diệp Thành tê dại, không biết thanh kiếm đó đã cắm trên mặt đất bao lâu nhưng sát khí trên thân kiếm quá mạnh, mới bị quấn một chút mà người áo tím đã trọng thương.
Khi hắn đang sững sờ thì Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã gọi pháp khí cảnh giới Thiên ra rồi xông tới.
Hai tàn hồn của chí tôn phối hợp rất ăn ý, người áo tím trước đó đã suýt chết nhưng lại cực kỳ thông thiên, dù hai người hợp lực và thêm một nhát kiếm của Diệp Thành mà vẫn không giết được hắn ta.
Tử Huyên và Hồng Trần liên thủ cũng không hạ gục được người này, đúng là không đơn giản như nói suông.
Bùm! Rầm! Ầm!
Trận đại chiến nổ ra, người áo tím ba lần bị thương nặng nhưng vẫn rất đáng sợ, nửa người bị chém rời đã khôi phục, một mình chiến đấu với Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long, tuy ở thế yếu nhưng vẫn khiến Diệp Thành cực kỳ kinh hoàng.
Phải biết rằng sức chiến đấu của Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên có thể coi là hạng một hạng hai ở Đại Sở ngày này, dù người áo tím có chết thì cũng có thể tự hào.
Diệp Thành yên lặng theo dõi chứ không rời đi.
Vì hắn cần bảo vệ các hậu duệ của hoàng đế, hiện tại bọn họ đang người thì thích tự nói một mình, người thì điên điên khùng khùng, nếu hắn tham chiến ở nơi bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm như Thập Vạn Đại Sơn này thì họ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Là các ngươi ép ta đấy!
Người áo tím bị đánh không thể trở mình giận dữ gầm lên, lập tức phun ra một luồng huyết khí màu đen.
Đột nhiên sương mù xám xịt ở đây rung chuyển, bắt đầu dâng trào.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành không nhịn được bật thốt tiếng chửi thề, vì huyết khí màu đen của người áo tím quá kỳ quái, gọi được tà linh ở xung quanh tới, hơn nữa số lượng nhiều đến mức da đầu hắn tê dại.