Đồng tử Lâm Hiên co lại, thật không hổ là cấp bậc thánh tổ, tốc độ nhanh thật. Tuy vẫn chưa đuổi kịp nhưng khoảng cách giữa hai bên đã không còn xa. Lâm hiên tất nhiên không dám trì hoãn, hai tay liên tục kết ấn rồi lại lần nữa thi triển ảo ảnh độn…
Cứ như vậy, một đuổi một chạy, hai người dịch chuyển đã được hơn mười vạn dặm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tốc độ của Thiên nguyên thánh tổ cực nhanh nhưng so với ảo ảnh độn của Lâm Hiên vẫn kém hơn một chút.
Nhưng trên mặt Lâm hiên vẫn không có chút thư thả nào, bởi chỉ cần trì hoãn một chút đối phương sẽ lập tức bắt kịp. Nói cách khác, dù ảo ảnh độn huyền diệu cũng không thể thoát khỏi lão ma này.
Trừ phi…dùng Tùy cơ truyền tống phù.
Nhưng Lâm Hiên không làm như vậy, bởi trong lòng hắn còn có tính toán khác…
Bên dưới là một mảnh rừng nhiệt đới rậm rạp, trong không khí vương đầy hương hoa, hai gã cổ ma một cao một thấp đang ngồi đánh cờ trên chiếc bàn đá. Tên cổ ma bên trái tay cầm quân cờ, nét mặt lộ vẻ suy nghĩ xem nên đi nước tiếp theo thế nào.
Nhưng đúng lúc này không gian đột nhiên chấn động.
Chỉ nghe thấy âm thanh xoẹt xoẹt không ngừng vang lên, không khí tại nơi cách người hơn mười trượng đột nhiên mơ hồ rồi hiện ra một gã thiếu niên mặc thanh bào.
“Cái này…”
Hai gã cổ ma sợ ngây người, ẩn ẩn thấy người thiếu niên này có chút quen mắt, tựa hồ… hôm qua mới dùng truyền tống trận ở chỗ này.
Bọn hắn từng chính tai nghe ba gã Ly Hợp kỳ xưng hô hắn là sư thúc.
Nghĩ đến đây, hai gã liền lộ vẻ cung kính, đang muốn tiến lên thi lễ thì Lâm Hiên đột nhiên hành động trước, hắn như một trận gió vọt vào thạch thất.
Ở đó trơ trọi một tòa truyền tống trận.
Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng. Tính toán của hắn chính là nhằm vào tòa truyền tống trận này, nếu phụ cận đã có một thứ như thế này thì cần gì phải tiêu hao Tùy Cơ truyền tống phù chứ. Thép tốt phải được dùng trên lưỡi đao.
Đương nhiên Lâm Hiên làm ra lựa chọn như vậy cũng bởi vì theo tu vi tăng trưởng thì khoảng cách thi triển ảo ảnh độn cũng tăng lên, hơn nữa không phải như trước kia, chỉ có thể đi thẳng. Giờ hắn đã có thể khống chế phương hướng như khi thi triển độn quang bình thường.
Chỉ cần chuyển dời hơn mười lần, Lâm Hiên liền bay tới nơi này. Hắn không hề do dự mà đi thẳng tới truyền tống trận.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, trận pháp liền lập tức vận chuyển, quang mang màu trắng sữa bỗng nhiên vọt lên, trùm lấy người Lâm Hiên.
Đúng lúc này từ phương xa truyền đến tiếng xé gió, Thiên Nguyên thánh tổ đã đuổi tới nơi.
Về phần hai gã trông coi truyền tống trận, bọn họ chỉ có thể nghẹn họng trợn mắt chứ không biết chuyện gì xảy ra.
Thiên Nguyên nhìn thấy Lâm Hiên định làm gì, sắc mặt không khỏi đại biến, nhưng giờ muốn ngăn đã không kịp. Vầng sáng ngà sữa dần mơ hồ, Lâm Hiên biến mất vô tung vô ảnh.
Truyền tống hoàn thành.
“Đáng giận!”
Vẻ mặt bình tĩnh của Thiên Nguyên lập tức biến mất, toàn thân lập lòe ma quang đánh tới truyền tống trận.
Bản thân đường đường là Thánh tổ, sao có thể để một tiểu tử phân thần kỳ thoát ngay trước mũi được, nếu truyền ra ngoài thì mình chẳng phải sẽ thành trò cười cho cả tam giới sao.
Tiểu gia hỏa chết tiệt, ta nhất định rút hồn luyện phách ngươi.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, sự thật lại vô cùng tàn khốc, hắn dù sao cũng chậm một bước, vừa tới bên truyền tống trận liền phát hiện vầng sáng của tòa trận pháp này đã ảm đạm xuống rồi.
“Hừ…Đáng giận!”
Thiên nguyên tức phát điên, tên tiểu tử ghê tởm kìa đã phá hủy truyền tống trận ở đầu bên kia.
Mình dù bản lĩnh thông thiên giờ cũng không cách nào truy tìm được nữa.
Ánh mắt hắn hóa màu huyết hồng, vừa động tay liền biến cả tòa thạch thất thành bột phấn. Hắn quay đầu nhìn hai gã cổ ma đang sợ ngây người kia, đương nhiên sẽ không giận chó đánh mèo, đường đường là thánh tổ Độ Kiếp kỳ sao có thể làm những việc nhàm chán như vậy.
“Tiền… tiền bối, ngài có gì phân phó . . .”
Hai người quá sợ hãi, lắp bắp nói nhưng lời còn chưa dứt thì Thiên Nguyên thánh tổ đã động thủ.
Một đạo ma phong cuốn lấy hai gã cổ ma, hắn không chút khách khí liền thi triển sưu hồn thuật. Hắn tuy không muốn để ý tới mấy con kiến này nhưng muốn dò xét hướng đi của Lâm Hiên thì phải làm thế. Di bảo của Cửu Thiên huyền nữ còn nằm trên trường tiểu tử kia, vô luận thế nào Thiên Nguyên cũng không muốn bỏ qua.
Ở bên kia, Lâm Hiên xuất hiện trong Tuyết Nha thành.
Chỗ đặt truyền tống trận đầu này đương nhiên không hoang vắng như bên kia, nó được đặt trong một tòa cung điện rộng lớn, cực kỳ nguy nga.
Số lượng ma tu bên trong cũng không ít, khoảng vài chục người. Bộ phận nhỏ là chấp sự bổn thành, mà tuyện đại đa số là người mộ danh mà tới, muốn mượn truyền tống để di chuyển tới nơi khác.
Lâm Hiên từng tới đây, đương nhiên hiểu rõ bố cục nơi này. Ngay khi bạch quang tán đi, Lâm Hiên không chút do dự liền bắn ra một đạo kiếm khí sắc bén chia truyền tống trận dưới chân thành hai nửa. Động tác hắn mau lẹ, chúng tu sĩ đứng cạnh đều sợ ngây người.
Sau một khắc, tiếng quát mắng lập tức vang lên.
“Cuồng đồ lớn mật phương nào, dám đến Tuyết nha thành chúng ta quấy rối.”
“Truyền tống trận cự ly xa hỏng rồi, mau bắt lấy hắn giao cho thành chủ xử lý.”
“Đồ ngốc, thành chủ đang bế sinh tử quan, đã mấy ngàn năm chưa từng lộ diện, nhưng chuyện thế này nên báo cho đại trưởng lão là được rồi.”
Đột biến vừa sinh, những tên trông coi truyền tống trận xung quanh đều bị kinh sơ mà đồng loạt xuất hiện, chúng một bên quát mắng một bên vọt tới chỗ Lâm Hiên.
Mấy tên lỗ mãng này thậm chí còn không kịp tra xét tu vi Lâm Hiên như thế nào nữa.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 2371: Diệu kế thoát thân