“Tất cả đều là những kẻ mạnh cái thế mang theo oán niệm, tà niệm và ác niệm, không phải là thứ mà người thường có thể địch lại được”, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng, “niệm lực ở nơi này quá mạnh, ta linh đương nhiên sẽ rất mạnh”.
“Phủ thêm lớp tử khí có thể thoát khỏi nguy hiểm”, Diệp Thành phất tay để tử khí của người chết phủ lên lớp bảo vệ.
Vài người lại lần nữa rời đi, bọn họ đi qua khu tập hợp tà linh rồi bước lên con đường nhỏ u tịch.
Hai bên con đường nhỏ có cây cối nhưng lại tối tăm với lớp tử khí màu xám xịt, có lẽ đã quá lâu rồi, cây cối đều ngả rạp trên mặt đất, chốc chốc có thể thấy vài cái cây, bên trên có máu chưa khô.
Đi mất cả một canh giờ bọn họ mới bước ra khỏi con đường u tịch đó.
Vừa ra ngoài, tất cả đều thẫn thờ vì bọn họ lại gặp một người đang ngồi như pho tượng dưới một gốc cây thật to.
Phụ hoàng!
Lần này đến Chu Thiên Dật, ông ta run rẩy, đôi mắt nhoà lệ.
Được rồi, ta phải phong ấn hắn ta cái đã.
Thái Hư Cổ Long lên tiếng, một đạo phong ấn vỗ lên lưng Chu Thiên Dật.
Cũng giống như Nam Minh Ngọc Thu, khi nhìn thấy bóng hình của phụ hoàng mình, Chu Thiên Dật cũng hoá điên.
Diệp Thành xoa mũi, hắn nhìn sang người duy nhất vẫn còn tỉnh táo lúc này là Thiên Thương Nguyệt.
Thiên Thương Nguyệt mỉm cười: “Nếu như ta cũng giống bọn họ thì nhanh chóng phong ấn ta”.
“Có lời này của tiền bối thì ta yên tâm rồi”, Diệp Thành ho hắng.
“Đúng là một cây đại kích mạnh mẽ”, khi hai người đang nói chuyện thì Thái Hư Cổ Long đã trầm trồ, hắn ta chăm chú nhìn vách đá đen kịt, trên vách đá còn có một cây chiến kích đang cắm ở đó.