“Lạnh…”
Nhạn Dẫn không có khí lực phản bác, hiện tại hắn chỉ có một cảm giác là lạnh.
Hắn như bị ôm chặt hơn: “Đừng ngất, ngươi mà hôn mê thì một mình ta không làm được.”
Thời điểm cả người nàng bao phủ lên, Nhạn Dẫn cảm thấy không lạnh như vậy nữa.
“Ta sẽ dạy ngươi khẩu quyết, tập trung tinh thần niệm theo ta…”
Âm thanh của nàng có chút hư ảo phảng phất trong sương.
…
Đầu Nhạn Dẫn đau đến nứt ra, cả người vô lực, một lúc sau mới mơ màng giơ tay lên, nhưng cảm xúc ấm áp dưới bàn tay làm hắn mạnh mẽ tỉnh lại.
Hắn quay đầu liền thấy Minh Thù dựa vào ngực hắn.
“Thình thịch thình thịch thình thịch!”
Tối hôm qua… Đã xảy ra chuyện gì?
“Ngươi tỉnh rồi.”
Giọng nói của Minh Thù đột nhiên vang lên dọa Nhạn Dẫn giật mình một cái.
“Sư muội, tối hôm qua chúng ta…”
Minh Thù ngẩng đầu, nụ cười nở rộ: “Ta nói chưa xảy ra chuyện gì hết, có phải sư huynh rất thất vọng không?”
“Ngươi ngủ cũng ngủ rồi, chẳng lẽ còn muốn quỵt nợ sao?”
Nhạn Dẫn ôm cơ thể nàng, không cho nàng rời khỏi lồng ngực mình, nơi nào đó không thể miêu tả nhanh chóng lớn lên.
Sắc mặt Minh Thù thay đổi, nụ cười lạnh lại: “Sư huynh, ngươi có tin ta khiến ngươi vĩnh viễn không thể cảm nhận hạnh phúc không?”
Nhạn Dẫn ấn Minh Thù vào lòng, chân dài đưa qua chặn Minh Thù lại: “Ở một chỗ với sư muội thì rất hạnh phúc.”
Nhạn Dẫn cũng không lộn xộn, chờ nơi nào đó bình phục lại.
Nhưng đợi nửa ngày, Nhạn Dẫn có chút xấu hổ: “Cái đó, chuyện không liên quan đến ta, là tự nó…”
“Nói như nó mọc trên người người khác vậy.”
Minh Thù xoay người xuống giường: “Thật đói quá, tìm đồ ăn đã!”
Minh Thù đi ra khỏi phòng ngay lập tức.
Lúc này, Nhạn Dẫn mới kiểm tra vết thương sau lưng mình một lần nữa, ma khí dường như đã bớt đi, mặc dù thân thể không có sức lực nhưng đã dễ chịu hơn nhiều so với trước.
Đợi Minh Thù đi vào, Nhạn Dẫn đã nằm trên giường, hắn nhướng mày nhìn Minh Thù:
“Sư muội, tối hôm qua ngươi làm gì ta?”
“Song tu, chưa từng nghe qua sao?” Minh Thù bưng một đĩa trái cây để trước mặt hắn.
Khẩu phần lương thực của trẫm hiện tại phải chia cho người này.
“Song tu sao? Song tu không phải…”
“Hả.”
Minh Thù cầm một quả gặm: “Ai nói với ngươi song tu nhất định phải làm chuyện đó chứ?”
“Song tu chân chính không phải là biện pháp thấp kém hạ lưu như vậy.”
Minh Thù nhìn trái cây sắp hết, quyết định để lại hai trái cho Nhạn Dẫn. Nàng chống xuống hai bên Nhạn Dẫn, từ trên cao nhìn hắn:
“Ta cho ngươi biết nếu ta lên trúc cơ, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.”
Song tu giúp nàng tăng tu vi, nàng cũng không phải tự nguyện muốn lên trúc cơ.
Trẫm thực sự không muốn tu tiên. Trẫm chỉ muốn tương thân tương ái với đồ ăn vặt!
“Ngươi không muốn lên trúc cơ? Vì sao?”
Minh Thù dừng vài giây mới ghét bỏ nói: “Không muốn bị sét đánh thành than đen, ảnh hưởng đến vẻ đẹp của ta.”
Nhạn Dẫn thốt ra: “Ta có thể gánh giúp ngươi.”
“Hả, ngươi vẫn nên lo cho thân thể mình đi thì hơn.”
Minh Thù đứng dậy muốn chạy đi. Nhạn Dẫn đột nhiên vươn tay ôm cổ nàng, kéo nàng đến trước mặt mình, hắn mang theo bờ môi có phần tái nhợt dán qua.
Minh Thù không hề nghĩ ngợi tát hắn một cái, đứng thẳng người: “Ngươi nghiện à?”
“Chỉ nghiện ngươi.”
Nhạn Dẫn bị tát rớt mặt nạ, ánh mắt chăm chú nhìn Minh Thù.
Minh Thù cong môi khẽ cười, ôm trái cây còn dư lại quyết đoán rời đi.
Nhạn Dẫn: “Ta còn chưa ăn mà.”