– “ta không quan trọng cô ta có chồng con hay không, ta muốn biết cô ta là ai mà thôi “
Chủ quán nghe vậy thì giật mình , thoáng lùi lại một chút. Ông ta nhìn kỹ vị khách này trong một khắc, sau đó ngập ngừng nói .
– “công tử ,không thể bậy bạ được . Luân thường đạo lý nhân, lễ ,nghĩa ,trí, tín là giá trị làm nên con người . Công tử đối với phụ nữ đã có chồng có con mà như thế là không đúng đâu. “
Vạn Vân Phong thoáng khựng người , hắn cười gượng gạo lắc đầu .
– ” không phải, không phải là như vậy”
Nói xong đưa nén bạc nhét vào tay chủ quán mà thanh minh.
– “ông chủ hiểu nhầm ý ta rồi, ta không phải là có ý đó . Ta tìm người phụ nữ ấy là có chút chuyện , bởi vì muội muội của ta và người phụ nữ ấy có chút giao tình với nhau. Muội muội của ta nhớ lại ân tình xưa nên nhờ ta đi tìm người phụ nữ ấy , tuyệt đối không có chuyện bậy bạ ở đây . Xin ông chủ đừng hiểu nhầm ta mà tội nghiệp “
Là ân tình với em gái thôi sao? Chủ quán nghe vậy thì bật cười, lại thấy nén bạc được nhét vô tận tay mình thì vui vẻ nói.
– ” thì ra là vậy, ta đã hiểu nhầm công tử. Thật sự thất lễ , thật sự rất dễ rồi . Ta không hiểu chuyện đầu đuôi đã trách nhầm công tử ,thật là đáng trách”.
Nói đến đây thì hết sức chuyên nghiệp, nhẹ nhàng cất nén bạc vào trong tay áo một cách gọn gàng không một động tác thừa, nhe răng cười toe toét.
– “chuyện của Thiên Phi cô nương, tại hạ có thể kể hết ra . Nhưng nó rất dài dòng, thôi thì để cuối ngày công tử quay lại, tại hạ sẽ kể cho nghe toàn bộ . Bây giờ tại hạ phải buôn bán”
Vạn Vân Phong liếc nhìn xung quanh, đây đúng là một cái quán đông khách. Một nén bạc chắc không đủ để ông ta bỏ bê công việc, vậy cũng không thể ép chủ quán phải bỏ một ngày công ra phục vụ mình. Một nén không đủ thì hai nén là được chứ gì? Nghĩ như vậy, Vạn Vân Phong lập tức lấy ra thêm hai nén bạc mà nói.
– ” ông chủ ,không thể nhờ người khác làm thay mà ngồi đây trò chuyện với ta được sao ? Ta cũng là người bận rộn, không thể phí phạm quá nhiều thời gian. Cuối ngày ta rất bận, không thể quay lại, chỉ có thể rảnh rỗi bây giờ thôi.”
Nói xong thì kéo tay chủ quán mà đặt hai nén bạc vào tay, tổng là ba nén rồi. Lão chủ quán nhìn thấy hai nén bạc đặt vào tay thì mắt sáng lóa . Cần phải nói rõ, số tiền này không có gì là xấu cả. Đây là tiền mà vị khách này bỏ ra để thuê ông ngồi kể chuyện , là một giao dịch chính đáng bình thường . Chủ quán vui vẻ vô cùng, bởi đâu phải lúc nào cũng có phi vụ làm ăn dễ dàng như vậy ? Lâu lâu lộc trời mới rớt xuống, cơ hội này không có nhiều . Ông ta đương nhiên không khước từ, liền siết tay nắm chặt hai nén bạc mà nói.
– ” được chứ , có gì mà không được đâu? Để tại hạ kêu vợ mình ra làm thay, tại hạ sẽ ngồi đây hầu chuyện công tử”
Nói xong liền cầm ba nén bạc mà chạy vô trong. Vạn Vân Phong ngồi đó mỉm cười ,xem ra đã tìm được manh mối.
Chủ quán nước chạy vô trong nhà gọi lớn.
– ” bà nó ơi, ra đây bán nước thay tôi để tôi làm việc khác . Có vị công tử này muốn hỏi chuyện ,tôi phải ra hầu chuyện người ta”
Vừa chạy vô trong nhà , ông ta thấy vợ đang làm việc nhà . Bà vợ nghe chồng nói vậy thì cau có khó chịu, gạt mồ hôi trán nhìn chồng mà lườm mắt .
– “cái gì mà hầu chuyện khách hàng chứ? Ông rõ ràng muốn trốn việc , tôi cũng đâu phải là rảnh rỗi đâu?”
Nói xong lại tiếp tục làm việc , xem ra không muốn hợp tác. Chủ quán hiểu vợ mình, ông ta tủm tỉm cười và chìa ra ba nén bạc đưa trước mặt vợ mà nói.
– ” đây là số tiền mà khách quan ấy trả cho chúng ta , ba nén bạc chỉ để tôi ngồi hầu chuyện vị khách đó . Bà cảm thấy thế nào, có lấy hay không ?”
Người vợ nghe vậy thì lập tức thay đổi thái độ. Đây không phải là trốn việc, đây chính là đang làm việc. Bà ta nhìn ba nén bạc ấy thì tròn xoe mắt , hiểu rằng đây là một món tiền lớn cho một công việc nhỏ . Chỉ việc ngồi kể chuyện thôi mà được ba nén bạc ư ? Số tiền này bằng mấy ngày công của gia đình rồi. Bà vui vẻ đưa tay cầm lấy ba nén bạc tiền công ấy, vui vẻ nói.
– ” khiếp, cái ông này… Sao không nói từ đầu ? Khách quý tới thì phải lo mà phục vụ cho tốt đấy , đừng để người ta phiền lòng. Lo ra tiếp chuyện cho tốt, mọi chuyện buôn bán cứ để tôi “
Nói xong thì tạm ngưng hoàn toàn công việc của mình mà ra ngoài buôn bán thay cho chồng . Người chồng vui vẻ quay lại bàn ,ngồi xuống bên cạnh vị khách ấy. Ông ta đặt ấm trà xuống, tự tay rót trà cho vị khách hào phóng này mà nói.
– ” đây ,công tử uống chén trà cho nóng”
Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu, nâng chén Trà lên uống cạn . Nhìn quanh một lượt lần nữa rồi bắt đầu mới hỏi .
– “ông chủ, ông có thể kể cho tôi nghe về mỹ nữ tên Thiên Phi kia được chứ ? Tôi muốn nghe tất cả mọi chuyện về cô ta, tất tần tật “
Chủ quán vui vẻ gật đầu , cũng tự rót cho mình một chén trà . Ông ta uống cạn chén trà ấy, trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi bắt đầu kể .
– “chuyện Thiên Phi cô nương là một câu chuyện buồn, rất buồn. Cô gái sinh ra trong làng Tây này có hoàn cảnh rất đáng thương, mọi chuyện là như thế này…”
Chủ quán bắt đầu kể lại mọi chuyện, câu chuyện về một mỹ nữ bên trong làng này, người mà phù hợp với miêu tả của vị khách hàng ấy . Câu chuyện kể về một mỹ nữ với mái tóc suôn dài , đôi mắt thăm thẳm long lanh như bầu trời đêm đầy sao. Cả cuộc đời của Thiên Phi là một chuyện dài để mà kể, thật sự rất nhiều điều để mà nói đến.