“Chắc là một gã độc ác, lại muốn làm trùm cả tam giới đây mà.”
“Huyết Yêu nói có cả Kim Quy nằm trong danh sách tử, em coi chừng xung quanh một chút. Nếu có thể, thôi ngừng sài thanh kiếm đó một thời gian đi. Nó rất dễ bị người ta phát hiện.”
“Em biết rồi.”
Ngay lúc này, Thanh Lâm lại một lần nữa tiếp cận Nhất Uy và Trúc Chi. Cậu mang đến một tin tức khác giật gân.
“Anh Thanh nhờ em nói với hai người..”, Thanh Lâm ghé sát môi nói rất nhỏ, “Có một vụ án kì lạ xuất hiện, hai người có hứng thú tham gia không?”
“Tao thì tham gia.”, người trả lời Thanh Lâm là Hiếu Minh, đang đứng tựa lưng vào cánh cửa bên ngoài.
Thanh Lâm trừng mắt liếc Hiếu Minh. Rõ ràng cậu đã nói rất nhỏ thế mà thằng kia vẫn nghe được, nó có đôi tai thính cở nào hả? Đương nhiên cậu không hề cho rằng nó xứng đáng vô cái đội thám tử trong trường, ngoại trừ Nhất Uy và Trúc Chi. Nó vẫn chưa quên cái “thằng ấy” còn từng tự tử trong lớp học. Làm sao một người như Thanh Lâm lại tin tưởng một thằng nhóc tâm thần và cho vào đội hình điều tra cùng Thiên Thanh được. Nếu anh Thanh biết cậu tự ý cho người lạ vào đội hình điều tra, không phải cậu sẽ bị ăn mắng sao. “Thằng ấy” tưởng Vô Ảnh vẫn còn bên trong cơ thể mình chắc, rõ ràng Thanh Lâm cho rằng linh hồn của Vô Ảnh đã không còn tồn tại bên trong thân thể Hiếu Minh.
Thanh Lâm tính lên tiếng từ chối lại bị Trúc Chi cướp lời:
“Được, vậy chúng ta đến gặp anh Thanh xem thử vụ án gì xảy ra đi.”
Thanh Lâm kéo tay Trúc Chi sang một bên nói nhỏ vào tai cô:
“Thằng ấy thì không được. Nó mới ra viện, nghe nói trước đó nó la làng là ma theo nó, rồi còn tự tử này kia. Em nghĩ không nên cho nó tham gia đâu.”
Trúc Chi ghì chặt vai Thanh Lâm trấn an:
“Anh ấy là thành viên của bộ tứ siêu đẳng mà. Vô Ảnh vẫn chưa rời khỏi xác của Hiếu Minh.”
Thanh Lâm lập tức đổi thái độ ngay. Nó vẫn tưởng Vô Ảnh đã rời đi vào hôm đó rồi. Nó còn đang buồn phiền vì chưa có cơ hội nói chia tay anh một cách tử tế. Nó cười cười, vồ lấy tay Hiếu Minh lắc lắc, như muốn làm Hiếu Minh rơi luôn cánh tay mới hả dạ.
Mặt khác, cái danh xưng “Bộ tứ siêu đẳng” là một cái tên hay ho, Thanh Lâm vẫn luôn cho rằng cái tên ấy rất thích hợp với họ.
Tan trường, như thường lệ, mỗi khi có vụ án mới, đội thám tử lại cùng nhau đến văn phòng của Thiên Thanh. Anh cũng tự cho mình cái quyền làm nhóm trưởng, là người lãnh đạo và chịu trách nhiệm tìm kiếm vụ án cho cả đội tham gia.
Thiên Thanh thấy ba người Thanh Lâm còn có thêm một bạn nam nữa đi cùng là Hiếu Minh – con thầy Hóa thì không nói nhiều, chỉ mang thêm một ly nước cam ra cho đủ số người.
Trúc Chi nói trước:
“Vụ án mạng hay sao hả anh?”
Thiên Thanh, nhanh như chớp, liền nói:
“Mặc dù không phải là vụ giết người, nhưng anh vẫn nghĩ nó rất kì quái.”
Anh lập tức rải tất tần tật những tấm hình mà mình có ra đầy bàn, một vài tấm còn đặt lên trên vai của Thanh Lâm mới đủ chổ. Thanh Lâm có vẻ không vui khi mình trở thành cái bàn làm việc của anh mình, nhưng nó chỉ cam chịu ngồi im không nhúc nhích.
Thiên Thanh nói tiếp, giọng trầm trọng vô cùng:
“Hàng loạt rùa trên khắp cả nước bị giết một cách dã man. Nói trắng ra là bị chặt đầu, máu bị rút cạn. Rùa đang ở mức báo động sắp bị tuyệt chủng luôn rồi. Ai lại tìm giết mấy con rùa được? Chưa hết, cá sấu cũng đều bị giết hại.”
Nhất Uy và Trúc Chi trao đổi ánh mắt cho nhau. Họ biết trong đầu đối phương đang nghĩ gì. Nhất là sau khi biết kẻ đứng đằng sau đang săn lùng Phụng, Quy, Rồng nữa.
Thiên Thanh hơi buồn rầu, tiếp tục nói:
“Đây không phải là vụ giết người hàng loạt, nên bên hình sự không nhận vụ này. Anh được bên bảo vệ động vật quý hiếm liên hệ nhờ giải quyết vụ này. Sao? Mấy đứa có hứng thú tham gia không?”
Thanh Lâm khoanh tay, bực mình nói:
“Em còn tưởng vụ án nào ghê gớm lắm. Chắc là mấy cha ăn trộm làm chứ ai làm.”
Thiên Thanh nói mà như đang tru lên:
“Vậy chú mày giải thích sao về chuyện rùa chỉ bị chặt đứt phần đầu hả? Rồi mấy chim công bị tấn công, nhưng camera an ninh không bắt được thằng cha nào như em nói.”
“Mấy con chim công?”, Trúc Chi nhắc lại.
Thiên Thanh gật đầu:
“Đúng vậy đấy.”
“Chim công là giống loài gần giống với phượng hoàng nhất, đúng không?”, Trúc Chi buột miệng nói.
Thiên Thanh hỏi ngay:
“Em có liên kết gì à?”
Trúc Chi vừa đi đi lại lại, vừa phân tích:
“Rùa bị giết, cá sấu, tiếp đó là công công gần giống phượng hoàng. Tên trộm này chọn những động vật quý hiếm, hơn nữa còn thuộc những thần vật huyền thoại nữa. Rùa là quy, phượng hoàng là phụng, cá sấu là giao long trong truyền thuyết thời kỳ Văn Lang – Âu Lạc. Kế đến chắc chắc phải là những linh vật như: Hổ – biểu trưng cho quyền quy và sức mạnh; Voi – tượng trưng cho chân lý, trí tuệ và sự kiên định; Rắn – biểu tượng cho thần nước Việt Nam, cho sự đối lập giữa tốt và xấu; Hạc – cho sự thanh cao, trường sinh bất tử. Rất có thể, tên này cuồng tín, mê tín dị đoan, tin ba cái tâm linh nên tìm cách giết những sinh vật huyền thoại để cúng tế chăng?”
Thiên Thanh suýt nữa ôm chầm Trúc Chi một lần nữa, may mà Thanh Lâm cầm cánh tay lại được. Bộ óc của Trúc Chi quả nhiên suy nghĩ đến những chuyện người bình thường không nghĩ đến.
Thiên Thanh mừng rỡ cầm lấy bàn tay của Trúc Chi nói:
“Anh sẽ nói bên bảo vệ động vật chia nhau canh chừng những nhóm động vật trên.”
Cả đám giải tán và Thanh Lâm phải đi theo Thiên Thanh đi công chuyện. Nó không tình nguyện và vui vẻ cho lắm.
Vô Ảnh, Trúc Chi và Nhất Uy trở về nhà của Trúc Chi bàn công chuyện. Tiểu Bạch lại lo thêm một miệng ăn nữa (ý chỉ Vô Ảnh). Nhưng nó chẳng tỏ ra bực mình mà vui vẻ ca hát líu lo.
Cả bốn người vẫn chưa kịp ngồi xuống ăn trưa, bầu trời ban trưa ngoài kia bỗng dưng kéo mây đen che phủ. Khắp nơi chìm vào bóng đêm kì lạ. Trúc Chi chạy ra ngoài xác minh lại những gì mình vừa thấy qua cửa sổ. Không nghi ngờ gì nữa, ánh nắng mặt trời bị bóng tối bao phủ. Khi mọi thứ vẫn chưa đủ bàng hoàng, cả người Trúc Chi tự dưng bắt lửa trước sự kinh ngạc của Nhất Uy, Tiểu Bạch và Vô Ảnh.