Ba người chạy một mạch không ngừng, dong ruổi trong gió, dọc đường thỉnh thoảng có thể thấy phàm phu tục tử nhanh chóng tránh né vào vệ đường lộ vẻ sùng bái hâm mộ, thậm chí có người quỳ xuống đảnh lễ quỳ lạy, lại bị bọn họ lướt qua.
Chạy tới Trấn Hải sơn bị người canh cửa ngăn lại, sau khi thông báo mới cho đi.
Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm không được triệu kiến dĩ nhiên là không có tư cách vào vào trọng địa Trấn Hải sơn, Miêu Nghị một thân một mình tiến lên bậc thềm, gặp được Hồng Miên cười khanh khách đứng ở cửa đại điện.
– Miêu Nghị, chúng ta phải có hơn mười năm không gặp rồi, ngươi có khỏe không?
Hồng Miên cười hỏi.
Miêu Nghị chắp tay hành lễ:
– Ra mắt Đại cô cô, ta vẫn mạnh khỏe, phiền Đại cô cô thăm hỏi.
– Đi theo ta đi!
Hồng Miên gật đầu một cái, xoay người dẫn đường.
Qua tiền điện, xuyên hậu điện, tiến vào đình viện ở hậu điện, ngôi lầu mà Tần Vi Vi hay xử lý công vụ trên đó, Miêu Nghị thấy vẫn không thay đổi giống như hơn mười năm trước.
Leo lên lầu các, Hồng Miên thông báo một tiếng:
– Sơn chủ, Miêu Nghị đã tới.
Nói xong chủ động tiến lên, cùng với Lục Liễu chia ra đứng hai bên tả hữu Tần Vi Vi.
Tần Vi Vi ngồi ngay ngắn ở phía sau trường án, dung nhan vẫn xinh đẹp như xưa, vận một bộ quần trắng trong trẻo lạnh lùng vô cùng thanh nhã, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Miêu Nghị đi tới, có hơi hoảng hốt, một vài cảnh tượng bi tráng đẹp đẽ thoáng qua trong đầu nàng.
Miêu Nghị tiến lên chắp tay hành lễ:
– Mã thừa Miêu Nghị Đông Lai động bái kiến sơn chủ!
Hắn hơi nhấn mạnh hai chữ mã thừa, dường như đang nhắc nhở Tần Vi Vi, ta bất quá là một mã thừa nho nhỏ, không đáng để đường đường sơn chủ như nàng cho đòi như vậy. Dưới tình huống bình thường không chơi như vậy, có chuyện gì cứ tìm động chủ chúng ta nói chuyện, lui một vạn bước nói, trực tiếp cho gọi là được, hạ pháp chỉ với một mã thừa như ta thật sự là quá đáng rồi.
Hắn cũng không chịu nghĩ, nếu đơn giản cho gọi hắn có chịu đến không. Chắc chắn sẽ cho Diêm Tu mượn cớ từ chối, nói không có ở Đông Lai động vân vân…
Tần Vi Vi âm thầm cắn răng, ngoài mặt lại tỏ ra bình thản, lạnh nhạt nói:
– Chúng ta có hơn mười năm không gặp rồi phải không?
– Dạ!
Miêu Nghị giữ kỹ bổn phận trả lời.
– Không cần câu thúc, ngồi xuống nói, bản tọa có mấy lời hỏi ngươi.
Tần Vi Vi đưa tay chỉ một cái ghế bên cạnh.
Miêu Nghị buồn cười, ta có cái gì câu thúc, bất quá vẫn đi tới ghế ngồi xuống, hỏi:
– Không biết sơn chủ triệu kiến có gì chỉ thị?
Tần Vi Vi nhìn chằm chằm hắn hỏi:
– Trấn Hải sơn có sáu người đi tới Đông Lai động thình lình biến mất, ngươi thấy thế nào?
Miêu Nghị nghĩ thầm, cũng biết nàng gọi ta tới đây không có chuyện tốt lành gì, đây là đã nghi ngờ ta, chẳng lẽ muốn động thủ với ta sao?
Miêu Nghị cảnh giác nhìn chung quanh, chỉ bằng ba người trước mắt còn chưa phải là đối thủ của mình, hắn có hơi lo lắng chung quanh không biết có mai phục hay không.
Hồng Miên, Lục Liễu nhìn nhau không nói, vừa nhìn bộ dáng Miêu Nghị cũng biết thành kiến đối với sơn chủ khá sâu, hiển nhiên sơn chủ cũng đã nhìn ra, hai người thấy Tần Vi Vi từ từ siết chặt song quyền lại.
Rất nhanh, chỉ thấy Miêu Nghị lộ vẻ ngạc nhiên nói:
– Thuộc hạ nghe không hiểu ý gì, người của Trấn Hải sơn đi Đông Lai động, có chuyện này sao? Chuyện này ta thật sự không biết, ta chẳng qua là mã thừa Đông Lai động, bình thường chỉ biết chăn long câu, chỉ biết làm xong chuyện trong bổn phận của một tên mã thừa, cũng không có quyền quan tâm những chuyện khác. Sơn chủ không ngại cho đòi động chủ tới hỏi thăm, hẳn là lão biết rất rõ ràng.
Đã sớm biết hắn sẽ không thừa nhận, đây là chuyện trong dự liệu.
Tần Vi Vi cũng không trông cậy hắn sẽ thừa nhận, thấy hắn chối bèn đổi đề tài:
– Miêu Nghị, phải chăng là ngươi có thành kiến với ta?
– Không dám!