Một thiếu niên, một đứa trẻ, chặn được ba mươi sát thủ Chu Ảnh mà cả Ma giáo cũng sợ hãi!
Thế nhưng ngăn được bao lâu, sắc mặt Lý Phàm Tùng xanh mét, hai tay Phi Hiên run rẩy, với năng lực của bọn họ, có lẽ chỉ được trong vài nháy mắt. Mà trong vài nháy mắt này, bọn họ chỉ có một cơ hội, đó là Lôi Oanh giết chết được Khôi.
“Rốt cuộc dưới áo choàng của ngươi cất giấu bao nhiêu binh khí.” Lôi Oanh thở hổn hển, hắn giao chiến với đối phương chỉ vài chiêu là phân cao thấp, thế nhưng mỗi lần xuất chiêu Khôi lại đổi một món binh khí, khiến hắn ứng phó không xuể.
Khôi cười lạnh xuất kiếm: “Trước khi ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Ngươi có một trăm món binh khí, ta chém đứt cả ngàn, ngươi có một ngàn món binh khí, ta chém đứt cả vạn!” Lôi Oanh xuất kiếm đâm ra.
Chỉ nghe sấm nổi, sấm lại nổi, sấm lại dậy! Lên! Lên! Lên! Lên! Lên!
Bát Đại Phong Lôi!
Khôi vung kiếm, kiếm gãy.
Rút đao, đao hủy!
Đâm thương, thương gãy!
Múa quạt, quạt hỏng!
Chỉ có thể lùi, Khôi lùi lại, lại lùi lại. Hắn cắn răng, cuối cùng cũng tháo áo choàng của mình ra. Dưới áo choàng là một bộ cơ quan tinh xảo được đúc từ tinh thiết, cột vào người hắn như con nhện tám chân. Mỗi móng vuốt đều mang theo binh khí bất đồng, cho nên hắn chỉ cần chạm nhẹ vào cơ quan là lấy được binh khí mà mình muốn. Thế nhưng giờ khắc này hắn tháo thủ đoạn của của mình ra, rốt cuộc định làm gì?
Hắn đột nhiên quay người, rút một cây côn gỗ trên người con nhện tám chân kia ra.
Thân thể con nhện tám chân nổ tung, như một đóa hoa nở rộ.
Vô số ám khí bay về phía Lý Hàn Y.
Lịch sử luôn tương tự như vậy.
Ngày trước, Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng đánh về phía Lý Hàn Y như vậy.
Nhưng Khôi không cách nào sánh được với Tô Xương Hà, Tô Mộ Vũ, Tạ Thất Đao, Đường môn tam lão.
Còn Lôi Oanh cũng chẳng phải Đạo Kiếm Tiên.
Hắn xuất quyền đánh ra.
Lôi môn Vô Phương quyền, quyền chưa tới khí đã tới.
Quyền phong kia có thể chống đỡ ám khí trong chốc lát nhưng không cản được tất cả ám khí.
Thân hình Lôi Oanh nhanh chóng chuyển động, một bộ quần áo màu xám, một thanh kiếm màu đỏ, như một tia chớp lao tới trước mặt Lý Hàn Y. Hắn xuất kiếm quét sạch chỗ ám khí kia xuống đất, những thứ còn sót lại bắn cả vào người hắn, hắn vận khí ép những ám khí kia bật ra ngoài.
Khóe miệng hắn rỉ máu, cười thảm nói: “Ta sẽ không chết, bởi vì nếu ta chết bây giờ, nàng sẽ không nhớ ta.”
Lý Phàm Tùng phun ra một ngụm máu tươi, Túy Ca kiếm bay về tay, hắn lùi liền ba bước, quỳ một chân xuống đất.
Phi Hiên trực tiếp ngã thẳng xuống đất.
Không còn ai ngăn cản ba mươi Chu Ảnh.
Lôi Oanh đột nhiên tung người nhảy về phía trước, nghênh đón ba mươi Chu Ảnh.
Khôi tháo hết binh khí trên người cũng cầm kiếm đuổi theo.
Ba mươi Chu Ảnh cùng với Khôi, tất cả binh khí đều đâm về phía Lôi Oanh.
Lôi Oanh xoay người giữa không trung, đột nhiên mỉm cười. Hắn nhìn Sát Phố kiếm trong tay, khẽ thở dài: “Bao năm vậy rồi, cuối cùng ngươi vẫn phải rời khỏi ta.”
Thân kiếm bùng lên ánh đỏ, như đang bốc cháy.
Trong lòng Khôi bỗng thấy bất an.
Hắn đột nhiên nghĩ ra một chuyện, cho dù Lôi Oanh dùng kiếm giỏi đến đâu đi nữa, chữ Lôi trong Lôi Kiếm Tiên vẫn quan hệ mật thiết với Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo.
Còn Sát Phố kiếm vốn là thanh kiếm được rèn từ hỏa dược!
“Chiêu này tên là Hủy Thiên Tuyệt Địa.”
“Nhiều năm trước, ta muốn tạo ra một thanh kiếm tuyệt thế, nhưng không tìm ra cách nào, luôn cảm thấy thanh kiếm này tuy mãnh liệt nhưng không có kiếm ý, không xứng được gọi là tuyệt thế. Nhưng giờ ta đã hiểu, dùng kiếm làm việc tuyệt thế, đó là thanh kiếm tuyệt thế.”
“Còn dùng kiếm bảo vệ người yêu, chính là thanh kiếm tuyệt thế.”
“Đáng tiếc đã muộn mất một chút.”
“Gặp nhau muộn, dùng kiếm này cũng đã muộn.”
Ánh đỏ lóe lên, một tiếng sấm lớn vang lên trên không trung.