Dương Thần nắm tay giữ viên đá.
– Chúng ta có thể dùng toàn bộ sự tôn nghiêm của võ sĩ đế quốc Nhật Bản để thề, nếu như ngươi giao viên đá cho chúng ta, chúng ta sẽ tuyệt đối sẽ trả lại hai người cho ngươi.
Thiên Cẩu lạnh lùng nói.
– Sự tôn nghiêm của các người không đáng một xu.
Dương Thần lắc đầu.
– Ngươi nhục mạ bọn ta.
Thiên Cẩu tức giận nói.
– Cho dù ngươi có nói gì, nếu như không chịu giao đá thần, chúng ta sẽ không để ngươi tìm thấy vợ mình đâu, nếu ngươi dám ra tay thì bọn chúng sẽ sớm bỏ mạng mà không kịp nhận cứu viện đâu.
Dương Thần ngửa đầu, nhắm mắt, dường như đang suy nghĩ xem nên làm gì.
Đúng lúc đó, hai tên Thiên Cẩu và Hồ Ly bay từ trên ngọn cây xuống.
– Vù.
Hai luồng ánh sáng lạnh lẽo bay nhanh qua chỗ bọn chúng đang đứng.
– Ai đó?
Hai tên đột nhiên nghe có tiếng ám khí, không thể kìm nổi tức giận, nhìn về hướng bay của ám khí.
Một cô gái mảnh mai mặc sơ mi trắng và quần bò màu nhạt xuất hiện từ phía rừng cây, khuôn mặt trang điểm hồng hào, lông mày như vầng trăng khuyết, khi hành động lại mang một vẻ lạnh lùng cao ngạo.
– Lại là ngươi… Hoa Vũ…
Bát Nhã nhận ra người vừa mới đến, chính là Thái Ngưng, chị gái của Thái Phiên, cũng chính là Hoa Vũ của nhóm Bát Bộ.
Vẻ mặt của Thái Ngưng cực kỳ nghiêm túc, nhìn Dương Thần bằng con mắt sắc sảo:
– Dương Thần, tướng quân có lệnh, không được phép giao đá thần.
Sau lần đi Tây Tạng Dương Thần đương nhiên hiểu rõ “tướng quân” là ai, chính là người ông mà Lâm Nhược Khê không chịu thừa nhận: Lâm Chí Quốc.
– Tôi nghĩ quyền tự chủ thuộc về tôi.
Dương Thần nhún vai.
– Đá thần trong tay tôi chứ không phải trong tay ông ta.
– Đúng đấy, tiểu thư Hoa Vũ, nếu dựa vào một mình cô mà muốn ngăn cản trao đổi của chúng tôi và Minh Vương Các Hạ thì mong là cô hãy suy xét cho cẩn thận.
Hồ Ly cười gian xảo.
Thái Ngưng lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn họ:
– Đừng quên đây là đâu, chúng ta không tấn công các người không có nghĩa chúng ta không đủ khả năng giết các người.
– Hừ, vậy cô cho là Minh Vương Các Hạ đây có quan tâm đến mạng của người thân mình hay không.
Bát Nhã cười quyến rũ nói.
Thái Ngưng không để ý đến bọn chúng, quay đầu về phía Dương Thần nói:
– Dương Thần, tôi biết anh đang giữ đá thần trong tay, Viêm Hoàng Thiết Lữ vẫn biết điều này, nhưng chúng tôi không truy đuổi, là vì chúng tôi tin anh không bao giờ hợp tác với thế lực đen tối, quan hệ giữa anh và Viêm Hoàng Thiết Lữ đang rất tốt, chúng tôi không ép anh giao đá thần, nhưng…. Anh không thể giao cho hội Bát Kỳ, anh có biết nếu giao cho bọn chúng thì sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào không? Bọn chúng sẽ uy hiếp Hoa Hạ, thậm chí là uy hiếp toàn thế giới.
Dương Thần trầm ngâm một lát rồi nói:
– Cô biết thân phận của Nhược Khê, cũng biết quan hệ của Nhược Khê với người mà cô gọi là tướng quân.
Thái Ngưng sửng sốt gật đầu nói:
– Tôi biết, nên tôi thấy nể phục sự thiết diện vô tư của tướng quân.
– Cô biết?
Dương Thần bật cười thành tiếng.
– Cô biết gì nào, biết rằng ông ta ngoài miệng bảo Nhược Khê gọi mình là ông nội, bảo Nhược Khê không cần để ý đến ông ấy, nhưng vào lúc này, ông ta lại đột nhiên vì một viên đá không nằm trong tay mình bắt người khác không được cứu cháu gái mình ư?
– Lẽ nào anh không thể công tư phân minh sao? Sao anh có thể đánh đồng với nhau như thế? Tướng quân là vì hàng nghìn hàng vạn người dân, chấp nhận hi sinh người thân của mình, lẽ nào có gì đáng xấu hổ hay sao? Lẽ nào không xứng đáng để chúng tôi tôn trọng?
Thái Ngưng lớn tiếng.
– Xin lỗi, tôi không có tấm lòng cao thượng được như ông ấy, tôi chỉ biết, người thân của tôi, vợ tôi nếu có dùng cả thế giới để đổi tôi cũng không cần, nếu Viêm Hoàng Thiết Lữ các người dám hi sinh tình thân để bảo vệ quốc gia thì tôi nghi ngờ không biết người thân của các người có đủ dùng hay không nữa?
– Anh…
Thái Ngưng chán nản, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Anh thật sự muốn gây chuyện hay sao?
– Tôi cố tình gây chuyện?
Dương Thần cười lạnh lùng.
– Nếu như theo logic của các người, thì lính biên phòng, các tướng lĩnh sỹ quan, lẽ nào họ đi bảo bảo vệ quốc gia thì không phải bảo vệ hay sao? Lẽ nào các người không phải vì bảo vệ người thân yêu mới đi tiên phong bảo vệ Hoa Hạ hay sao? Nếu như đến người cũng không còn, thì làm gì có nhà? Không có nhà thì làm gì có nước? Hi sinh người thân là biểu hiện của kẻ yếu đuối, rõ ràng có thể cứu nhưng lại thấy chết mà không cứu, thì có phải là kẻ điên rồ không?
Trước đây tôi chưa lĩnh hội được tư tưởng của Vân Miểu Sư Thái, giờ tôi thấy Lâm Chí Quốc dồn con trai, con dâu, cháu gái mình đi đến chỗ chết, thì đối với Vân Miểu Thái Sư không thể nào chấp nhận được, nếu như không có khả năng thì không cần phải thể hiện, các tổ chức bí mật khác ở nước ngoài tôi có bao giờ nghe thấy chuyện hi sinh người thân để đạt được sự kính trọng đâu.
Sắc mặt Thái Ngưng lộ vẻ lo lắng nói:
– Cho dù anh có nói như thế nào, thì tướng quân cũng đã lệnh cho tôi ngăn cản anh giao đá thần cho bọn chúng, quân tiếp viện của chúng tôi đang đến, đến lúc đó ba kẻ kia chắc chắn sẽ không thoát khỏi chỗ này, tuyệt đối không được thuận theo yêu cầu của chúng, coi như nếu Lâm Nhược Khê có hi sinh là cũng vì quốc gia dân tộc.
– Một nữ doanh nhân còn sống có ích cho quốc gia dân tộc hơn nhiều một người đã chết.
Dương Thần nói, lôi đá thần ra.
– Tôi không thể lấy sinh mạng của Nhược Khê ra làm trò đùa, cái viên đá vô nghĩa này đổi được mạng sống của vợ tôi, tôi còn mong muốn gì hơn thế nữa.
Nói xong, Dương Thần vung thẳng tay, viên đá bay nhanh về hướng Thiên Cẩu.
Thiên Cẩu mừng rỡ, tiến lên đằng trước đón lấy, bàn tay nắm được khối đá lạnh băng sung sướng cười lớn:
– Minh Vương Các Hạ quả nhiên là người hiểu chuyện.
Bát Nhã và Hồ Ly cũng giống như đang nằm mơ, nhìn thấy Thiên Cẩu đã nắm chắc được viên đá, bọn chúng vui mừng khôn xiết.
– Thả người ra!
Mặt Dương Thần không chút biểu hiện nói.
Thái Ngưng nhìn thấy đá thần rơi vào tay Thiên Cẩu thì sắc mặt biến đổi, giận dữ nhìn Dương Thần:
– Anh điên rồi hay sao? Anh giao đá thần cho chúng thật ư?
– Là các người điên rồi, tôi lấy đá cứu vợ tôi, không cần các ngươi quan tâm.
Dương Thần hét lên.
– Lâm Nhược Khê có đáng để anh làm như vậy không?
– Đáng. Mỗi người phụ nữ bên cạnh tôi đều đáng giá hơn viên đá đó.
Thái Ngưng bị Dương Thần hét lớn y như bị sấm đánh ngang tai, khóe mắt hơi long lanh.
– Ha ha ha ha…… Minh Vương Các Hạ quả là một người đàn ông si tình, người mà ngươi muốn tìm đang ở trên trang giấy này, muộn một chút nhưng có thể là hết thời gian rồi.
Trong mắt Bát Nhã ánh lên vài tia sáng, đột nhiên trong tay xuất hiện một tờ giấy, sau khi hôn nhẹ lên tờ giấy thì phi vào tay Dương Thần.
Lập tức, Bát Nhã, Thiên Cẩu và Hồ Ly biến mất vào rừng sâu không để lại một chút dấu tích.
Đối với Ninja, việc trốn trong rừng sâu là điều quá đơn giản, nếu như Dương Thần muốn đuổi theo thì cũng không phải chuyện dễ dàng, huống hồ lúc này Dương Thần không dám bỏ mặc con tin, phải đến cứu họ trước đã.
Thái Ngưng lấy lại tinh thần, muốn đuổi theo họ, nhưng cũng không còn kịp nữa rồi, cô quay đầu phẫn nộ nhìn Dương Thần:
– Anh làm việc tốt thì tướng quân sẽ không phụ anh, việc anh làm hôm nay là đã khiêu khích Viêm Hoàng Thiết Lữ rồi.