Quả nhiên, vừa nhìn thấy Thanh vương, Tế quốc sư liền dứt khoát quỳ xuống nói: “Vương gia, kính xin vương gia đại nhân có đại lượng, tha cho Hô Hạo lần này.”
Tế quốc sư ở Đại Nguyên thập phần được kính yêu, bởi vì vô luận là bói toán hay là bài binh bố trận, hắn đều có thể dẫn dắt Đại Nguyên đi về hướng thời đại càng phồn vinh thịnh vượng. Lời nói không tốt nghe là, kể cả Mạch Khả Hãn vương, ở trong mắt Đại Nguyên dân chúng sợ là địa vị cũng so ra kém Tế quốc sư. Cho nên vừa thấy Tế quốc sư quỳ xuống, đại đa số người ở đây đều quỳ cùng hắn, xin Thanh vương tha mạng cho Hô Hạo.
Nhưng Thanh vương là người dễ dàng chịu để yên sao như vậy? Nhất là sự tình có liên quan đến an nguy của Hạ Liên Phòng, hắn không giết Hô Hạo thì không thể giải được nỗi hận trong lòng. Nhiếp tam người này, tính toán chi ly, lòng trả thù rất nặng, đây là đặc tính của tất cả những người của Nhiếp gia. Hôm nay hắn ám sát thất bại, nếu để cho hắn sống sót, kế tiếp bất cứ lúc nào hắn đều có khả năng phát động lần ám sát thứ hai, cho nên Nhiếp tam tuyệt đối không thể lưu lại!
Cho nên, đối với việc đám người Tế quốc sư cầu xin, Thanh vương đương nhiên bỏ qua, hắn coi như không nghe thấy, nói với Mạch Khả Hãn vương: “Hãn vương hẳn đã nghe nói qua Đại Tụng chúng ta có một câu, gọi là quân vô hí ngôn, phàm là lời đế vương nói ra, tất cả đều nói là làm. Nay Tế quốc sư này mang theo nhiều người như vậy quỳ ở trước mặt bản vương, bản vương thật sự nhịn không được muốn hoài nghi, Đại Nguyên quốc này, rốt cuộc là Hãn vương làm chủ, hay là Tế quốc sư làm chủ đây?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Mạch Khả Hãn vương lập tức liền thay đổi! Thanh vương cứ tưởng rằng hắn sẽ làm khó dễ, không nghĩ tới một lát sau hắn lại nhịn xuống, nói theo lời Tế quốc sư: “Vương gia, cũng không phải ta muốn đổi ý, mà là Hô Hạo xưa nay ngôn hành như một, cũng không vượt khuôn phép, nếu chỉ đơn giản như vậy đã chém đầu hắn… chuyện này … không khỏi có chút quá mức tàn nhẫn, vừa hay Thanh vương phi cũng không có gặp chuyện không may, không bằng đại gia đều thối lui một bước…”
“Không có gặp chuyện không may?” Thanh vương lặp lại bốn chữ này một lần. “Nếu không phải bản vương đúng lúc bắt lấy mũi tên kia, giờ phút này ái thê của bản vương đã sớm bị mất mạng! Đây chính là không có gặp chuyện không may trong lời Hãn vương?!” Trong lời nói, hiển nhiên sớm đã giận dữ.
Mạch Khả Hãn vương cũng biết bản thân mình nói vậy đích thật là có chút già mồm át lẽ phải, hắn theo bản năng liếc mắt nhìn Tế quốc sư, đang muốn nói tiếp, Tế quốc sư lại nói: “Vương gia không ngại nói một câu, đến cùng muốn thế nào mới bằng lòng thả cho Hô Hạo một con đường sống đây?” Hắn thong thả mà ưu nhã từ mặt đất đứng lên, tựa hồ chuyện quỳ xuống lúc nãy cũng không có làm mặt mũi hắn quét rác.
Thanh vương nói: “Ngươi chết thay hắn.”
“Lớn mật! Chớ có vô lễ với quốc sư đại nhân!” Trong đám người có người kêu gào như vậy, Thanh vương tùy tay nhặt lên một hòn đá dưới đất quay đầu sang, chỉ nghe hét thảm một tiếng, liền có một người che miệng đầy đất lăn lộn, trong khe hở đầm đìa máu tươi.
Thực rõ ràng, Thanh vương tức giận.
“Thứ cho tại hạ làm không được.” Thái độ của Tế quốc sư thập phần bình thản, cho đến bây giờ lần duy nhất Hạ Liên Phòng thấy cảm xúc của hắn có sự phập phồng chính là tại thời điểm Nga cô đến trạm dịch cầu kiến bọn họ, Tế quốc sư đến mang nàng ta trở về, khi đó Tế quốc sư mới có một chút xíu tình cảm như con người, những thời gian khác đều hoàn mỹ giống một người giả. Nga cô chỉ là nô tỳ, tuổi tác cũng lớn hơn hắn nhiều như vậy, vì sao Tế quốc sư này lại sẽ phân biệt đối xử với Nga cô như vậy?
Nếu muốn đánh bại Tế quốc sư, có phải nên tìm chỗ hổng từ trên người Nga cô hay không? Bởi vì theo tình thế trước mắt mà nói, Tế quốc sư rõ ràng cho thấy hắn là địch nhân lớn nhất cản bọn họ diệt trừ Nhiếp gia.
Cũng không biết mấy kẻ của Nhiếp gia này đã tích cái đức gì, vô luận là ở Đại Tụng hay là Đại Nguyên cũng đều được coi trọng.
“Nếu quốc sư đại nhân đã mở miệng cầu tình, nếu không nể mặt quốc sư đại nhân thì bản cung cảm thấy, sợ là có chút nói không thông.” Hạ Liên Phòng rốt cuộc cũng đi làm “Người tốt” —— đương nhiên, chỉ là người Đại Nguyên cho rằng nàng là người tốt. “Nhưng mà, bản cung quả thật đã bị hù dọa, hơn nữa, Hô Hạo đại nhân muốn sai người ám sát bản cung, vô luận nguyên nhân là gì cũng đều là tội lớn không thể tha thứ, nhưng quốc sư đại nhân đã quỳ xuống cầu tình, vương gia nhà ta cũng là người nhân hậu, nếu không đáp ứng, cũng thực sự có chút không thỏa đáng.”
Nàng nói tới nói lui đều tiết lộ ra ý tứ này: là ngươi quỳ xuống cầu xin chúng ta, thái độ phóng phi thường thấp, chúng ta mới cố mà làm đáp ứng, hơn nữa đây là chúng ta cho ngươi thể diện, nhân tình này, ngươi nợ chúng ta.
Da mặt dưới mặt nạ rung động mấy cái, lại không ai nhìn thấy. Tế quốc sư nói: “Đây là điều đương nhiên, tội chết có thể miễn, mang vạ khó thoát khỏi, vậy hãy đánh một trăm trượng đi, nếu có thể sống sót chính là mạng hắn không nên tuyệt, nếu chết chính là bồi tội cho Thanh vương phi.” Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Thái độ này của hắn… Hạ Liên Phòng nghiền ngẫm không thôi nhìn bóng dáng Tế quốc sư, luôn cảm thấy người này thập phần tùy ý, căn bản không đem Mạch Khả Hãn vương để vào mắt, mà từ biểu hiện của tất cả mọi người quanh mình cho thấy bọn họ cũng đều đã quen như thế, điều đó đã nói lên, Tế quốc sư như vậy cũng không phải một ngày hai ngày. Chuyến đi đến Đại Nguyên lần này thật đúng là càng ngày càng thú vị, không biết còn có bao nhiêu bí mật thú vị chờ nàng đi đào móc đây?
Hô Hạo từ đầu đến cuối không nói một lời, từ lúc sự tình bại lộ hắn đã không có ý định sống sót trở về, không nghĩ tới quốc sư đại nhân lại nhân nhượng hạ mình đến xin tha cho hắn, thậm chí bởi vậy quỳ xuống trước Thanh vương cùng Hạ Liên Phòng! Đây là khuất nhục cỡ nào! Lấy thân phận tôn quý của hắn, bản thân mình đây là đã chọc phải thiên đại phiền toái rồi!
Cho nên hắn quyết định, dù có chết cũng quyết không làm nhục thanh danh của quốc sư đại nhân!
Lại không ngờ rằng Hạ Liên Phòng sẽ thả cho đường sống! Hô Hạo cảm thấy thực khó có thể tin tưởng, bởi vì ở trong mắt hắn, Hạ Liên Phòng thật sự không phải nữ tử thiện lương động lòng người như vậy. Trên đời này, nữ tử nào có thể “Thiện lương” đến nước này, bằng lực của một người đã hủy toàn bộ Nhiếp gia? Nàng này tâm tư ác độc đến cực điểm, nay đáp ứng tha cho mình một mạng, chắc chắn là có ý đồ khác. Tóm lại, nếu Hạ Liên Phòng được coi là thiện lương thì trên đời này không có nữ tử nào xấu xa cả!
Bởi vậy, khi gậy hạ xuống, từ đầu đến cuối Hô Hạo đều cắn chặt răng, cứng rắn kiên cường không chịu nói ra một tiếng. Động thủ là thị vệ của Thanh vương, bọn họ xuống tay tất nhiên người sau càng ác hơn người trước. Ai cũng đều là từ trên chiến trường đi ra, mạt của người Nhiếp gia bọn họ tất nhiên nhớ vô cùng rõ ràng, dù Nhiếp Sở hóa thành tro bọn họ cũng nhận ra được! Cho nên khi hạ thủ đương nhiên đều tìm chỗ đau mà đánh, Nhiếp Sở đương nhiên không kiên trì được, đến gậy thứ 90 đã thành da tróc thịt bong huyết nhục mơ hồ, cả người đều đau hôn mê bất tỉnh.
Một trăm đòn đánh xong đã thở thoi thóp.
Mạch Khả Hãn vương vội vàng sai người khiêng Hô Hạo xuống, rồi sau đó lấy lòng cười nói với Thanh vương: “Vương gia chớ nên tức giận, lần này phạt cũng đã phạt, mong ngài đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với Hô Hạo.” Nói xong, nhìn về phía Hạ Liên Phòng, không ngừng bận rộn bồi tội: “Vừa nãy lp[ì quốc sư nói có gì không đúng, kính xin vương phi đừng trách.”
Thanh vương hoàn toàn không để ý tới Mạch Khả Hãn vương, Hạ Liên Phòng lại coi như nể tình, khẽ mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Vì thế trò khôi hài này rốt cuộc đến đây kết thúc, không ít người Đại Nguyên cảm thấy, mấy người Đại Tụng này có lẽ thật sự không nhu nhược như bề ngoài. Ngươi xem, vừa nãy người thi hành màn rút xương chính là do một nữ tử Đại Tụng mảnh khảnh mặt không đổi sắc làm, nếu ngươi nói nữ tử kia là nô tỳ, gan lớn thì cũng miễn cưỡng cho qua, nhưng mà Thanh vương phi thì sao? Đây chính là chính tông tiểu thư khuê các, kim chi ngọc diệp! Nhưng người ta cũng từ đầu tới đuôi đều không biểu lộ ra vẻ khiếp sợ nha! Hơn nữa còn có cuộc chiến lần trước, Đại Nguyên thua có thể nói là cực kỳ thảm thiết, bọn họ lại bại bởi những người họ vẫn luôn xem thường! Đây là nỗi sỉ nhục lớn cỡ nào nha!
Nhiếp Sở sau khi được nâng hồi phủ, đại phu mời tới đều nói bất lực, cuối cùng vẫn là Nhiếp Tĩnh tự mình chữa bệnh cho hắn. Bởi vì thuở nhỏ đi theo Hồng Thượng đại sư cho nên ngoại trừ thân thể không tốt không thích hợp luyện võ, Nhiếp Tĩnh gần như là mọi thứ đều tinh thông, một tay y thuật càng là không thua Trần thái y, cho nên, dưới bàn tay diệu thủ hồi xuân của hắn, cái mạng của Nhiếp Sở tất nhiên là được nhặt lại—— cũng may mà có hắn, nếu đổi thành đại phu khác thì Nhiếp Sở tuyệt đối đã chết chắc rồi. Nhưng mà vì cứu Nhiếp Sở, hắn đã phải lãng phí không ít đan dược trân quý đấy!
Đợi cho Nhiếp Sở mở to mắt, Nhiếp Tĩnh cười cười nói: “Tam ca, ngươi lại thiếu ta một cái mạng nha!”
Nhiếp Sở nhếch khóe miệng, nói: “Trước thiếu, sau này trả cho ngươi.”
Nhiếp Tĩnh cười: “Đó là tốt nhất.” Ngươi tốt nhất vĩnh viễn nhớ rõ những lời này.
Nhiếp Sở lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Liên Phòng con tiện nhân kia!”
Nghe vậy, Nhiếp Tĩnh nhíu ánh lại, đưa tay nhẹ nhàng ấn một cái trên miệng vết thương của Nhiếp Sở, Nhiếp Sở đau kêu to: “Ngươi không thể nhẹ một chút sao?!”
“Ngượng ngùng.” Nhiếp Tĩnh mỉm cười, “Vừa nghe thấy ngươi chửi bới nữ tử ta ngưỡng mộ trong lòng, liền không tự chủ được hạ nặng tay.”
Nhiếp Sở nhất thời tức mà không biết nói sao: “Ta suýt nữa chết, chính là do nàng ban tặng, ngươi, ngươi lại vẫn đối với nàng …” nói xong, tự bị sặc, lập tức kịch liệt ho khan. Vừa ho khan liền kéo theo miệng vết thương đau đớn, Nhiếp Sở lập tức đau nhe răng trợn mắt, một chữ cũng không nói ra được.
Nhiếp Tĩnh đột nhiên cảm thấy Nhiếp Sở vẫn nên im lặng không nói lời nào tương đối làm người ta thích hơn. “Chuyện giữa ta cùng nàng, ngươi không cần quản, lại càng không nên nhúng tay. Nếu sau này ngươi còn dám ra tay đối với nàng, chớ có trách ta không giảng tình nghĩa huynh đệ.” Tuy rằng hắn cũng luôn luôn không từng giảng. Sở dĩ để mấy huynh đệ này sống tới ngày nay chẳng qua là vì chơi vui mà thôi.
Nghe xong lời này, Nhiếp Sở Giác thấy đau xót kia nháy mắt nhân lên mấy trăm lần, hắn tức giận nói: “Ngươi lại vẫn nói lời vô liêm sỉ như vậy! Vậy nếu Hạ Liên Phòng kia chết, ngươi sẽ không như bị ma quỷ ám ảnh như vậy nữa! Ta làm như vậy cũng là vì tốt cho ngươi!”
Nhiếp Tĩnh nghe phát phiền: “Nếu ai khiến nàng bị thương, ta sẽ khiến người đó đền mạng, dù là ngươi cũng không ngoại lệ.”
“Ngươi!”
“Được rồi, trong vòng nửa tháng miệng vết thương không được dính thủy.” Nhiếp Tĩnh bôi thuố xong, dứt khoát đứng dậy, đem lọ thuốc ném tới bên người Nhiếp Sở. “Về sau có thể để đại phu bình thường chữa trị cho ngươi, tam ca, ta lặp lại lần nữa, ngươi tuyệt đối không được hạ thủ với Hạ Liên Phòng.” Bởi vì nàng muốn chết, cũng phải chết trong tay của ta, những người khác không có tư cách đó.
Nhìn bóng dáng Nhiếp Tĩnh tiêu sái rời đi, Nhiếp Sở cắn chặt răng, không biết Hạ Liên Phòng đến cùng có bản lãnh gì, hạ mê hồn dược cho đệ đệ mình như vậy, khiến cho hắn thích nàng đến trình độ này! Quả nhiên là yêu nữ! Yêu nữ hại nước hại dân! Nữ tử như vậy nên sớm ngày diệt trừ!
Trong đầu hắn lập tức xẹt qua ánh mắt đáng sợ vừa nãy của Nhiếp Tĩnh, cả người lập tức rùng mình một cái, sau đó lắc đầu cười khổ: không có khả năng, hẳn chỉ là nhìn lầm rồi, lục đệ tính tình ôn hòa dễ thân cận nhất, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn dám liên tiếp dùng danh nghĩa vì tốt cho hắn mà tự chủ trương hành động. Bởi vì Nhiếp Tĩnh thoạt nhìn hết sức dễ đắn đo, cho nên dù hắn đã cứu mạng Nhiếp Sở hai lần, trong lòng Nhiếp Sở cũng không có chút biết ơn nào, bởi vì hắn cảm thấy đây đều là chuyện đương nhiên, ai bảo bọn họ là huynh đệ nhất mẫu đồng bào chứ? Nay Tín Dương hầu phủ đã sụp đổ, Nhiếp gia đã sớm tan tác, chỉ còn lại mấy huynh đệ bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, nếu bọn họ không tin tưởng nhau thì nói gì đến chuyện khôi phục Nhiếp gia, trùng tố huy hoàng ngày xưa chứ?
Cho nên, dù Nhiếp Tĩnh đã nhiều lần dặn dò không thể gây thương hại cho Hạ Liên Phòng, Nhiếp Sở vẫn không đem lời của hắn nghe lọt vào tai. Đến khi thành công giết chết Hạ Liên Phòng, chẳng lẽ Nhiếp Tĩnh còn có thể giết người tam ca này hay sao? Khi đó ván đã đóng thuyền, cái gì cũng không thay đổi được.
Mia: Dạo này bận lắm, các nàng chịu khó chờ tí, cũng sắp hoàn rồi.