Độc Mục Thạch Ngưu được giải thoát, đau đớn thảm thiết. Mắt nó trừng to, thở hổn hển, nhưng không tấn công nữa. Mà là phát sinh Hậu Thổ Huyền Quang, bắn vào giữa lăng mộ.
– Nó đang tu bổ lại lăng mộ.
Trữ Phàm Trần liền bừng tỉnh.
– Đánh chết nó, lăng mộ được giải thể. Không giết nó, không thấy được thông đạo. Tên Thiên La Hầu này thật lắm trò, con bà nó!
Cổ Phá U tức giận liền sử dụng Cương Lôi Giản, bực mình gào thét.
– Chúng ta lên làm gì bây giờ? Phấn điệp đã sắp tan.
Kim Bích Hàm âm thầm kéo ống tay áo của Sở Vân.
Trong mắt Sở Vân lóe ra tinh mang:
– Thiên La Hầu có thể trở thành thượng tân khách của các thế lực, cũng không đơn giản chỉ là dựa vào Thiên La Tán. Mà cũng bởi vì hắn hiểu rõ lòng người, biết cách luồn
cúi. Thông đạo thực sự không hẳn ở giữa Địa Đàn. Có thể nằm ngoài suy đoán của mọi người, hay là thông đạo thực sự, trên thực tế ở ngay bên trong một trong bốn thông đạo kia.
– Rất có lý.
Hai mắt Kim Bích Hàm sáng ngời.
– Chúng ta hãy đi vào thông đạo thứ nhất.
Sở Vân trầm ngâm một lúc, sau đó hạ quyết định.
Nhân lúc mọi người đang giằng co, hai người men theo phòng khách, thần không biết quỷ không hay thâm nhập vào thông đạo.
Có lẽ bởi vì Long Nguyên Thụ mang theo vận khí. Tại cuối thông đạo, Sở Vân kinh hỷ phát hiện một cánh cửa nhỏ đóng chặt.
Sau khi kiểm tra, Sở Vân dè dặt đẩy cánh cửa ra.
Đây là một khe nhỏ.
– Thiên La Tán!
Kim Bích Hàm phát ra một tiếng kinh hô, ngón tay chỉ về phía trước, thần tình phấn chấn.
Ở chính giữa khe nhỏ dứng một cây đại tán.
Bốn phía hắc ám, xung quanh phát ra ánh sáng màu xanh, chiếu rọi vào cây đại tán.
Tia sáng yếu ớt, khiến cho người ta cảm thấy mờ mờ ảo ảo. Nhưng rốt cục có phải Thiên La Tán hay không, tạm thời không thể xác định.
Hai mắt Sở Vân nheo lại, cảm thấy có điều không thích hợp. Hắn lập tức đứng ngây người ra, dùng Hỏa Nhãn ngưng thần lại. Không thấy nguyên khí hành hỏa. Lại tiếp tục dùng Kim Nhãn, Thủy Nhãn, Thổ Nhãn vẫn không thấy nguyên khí toát ra.
– Khó trách ta cảm thấy cổ quái, có một loại cảm giác trống rỗng. Cũng bởi vì khe nhỏ này không có nguyên khí.
Sở Vân thì thào nói.
Khe nhỏ này, trong cổ mộ có tên gọi là Mật Thất Hư Không. Ở giữa Mật Thất Hư Không có thể bảo tồn thi thể, xua tan toàn bộ nguyên khí. Không phải là đại sư luyện binh nhất lưu không thể kiến thiết.
– Nói như vậy, đây chính là nơi chứa thi thể Thiên La Hầu. Thế nhưng quan tài ở chỗ nào?
Ánh mắt Kim Bích Hàm dò xét khắp nơi, chỉ thấy một màu đen sâu thẳm, chỉ có ở giữa phòng khác mới có một tia sáng màu xanh.
– Dưới kia hình như có vật gì đó.
Quan sát một lúc, bỗng nhiên nhãn thần Kim Bích Hàm sáng ngời. Lại bước tới vài bước, ngưng thần nhìn lại. Lập tức con ngươi co lại, toàn thân run lên, nép vào phía sau Sở Vân, thất thanh nói.
– Dưới tán có một người đang ngồi!
Mật thất u ám tĩnh mịch, chỉ có một tia sáng màu xanh khiến cho người ta cảm thấy mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn rõ. Tất cả âm thanh bên ngoài đều bị ngăn cách. Bất kể nguyên khí như thế nào, cũng không thể tồn tại. Khiến cho người ta cảm thấy trống rỗng, quả thực như đang trong ảo mộng.
Trong lòng Kim Bích Hàm sợ hãi, trông thấy một người ngồi phía dưới chiếc ô.
– Bình tĩnh.
Sở Vân trấn an Kim Bích Hàm, lấy ra Túy Tuyết Đao. Nguyên bản ánh đao sáng như tuyết, tại trong phòng này cũng bị áp chế.
Nhờ ánh đao, rốt cục Sở Vân cũng trông thấy người nọ ngồi dưới chiếc ô.
Kia không phải người.
Mà là một xác khô. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Trên người xác khô, quần áo chỉnh tề, trang sức hoa lệ. Hắn ngồi xếp bằng dưới chiếc ô, hai tay khô héo buông xuống đặt ở trên đầu gối, một tay nắm chặt thủ ấn, một tay nắm chặt một viên ngọc thạch.
– Đây chính là thi thể của Thiên La Hầu…
Sở Vân nhìn kỹ một hồi, dựa vào trang phục và thể trạng tiến đến suy đoán.