Bởi vì Trần Anh Tuấn hiểu rõ Tô San không có bạn bè gì ở Châu Thành, chỉ có thể tìm Dương Thanh tới.
Dương Thanh trước sau không nói gì, chỉ cảm thấy buồn cười.
Xem ra, tất cả mọi chuyện tối nay đều là do Trần Anh Tuấn nhằm vào mình.
Trần Anh Tuấn bảo Tô San gọi người tới đánh cược với mình chẳng qua chỉ là mượn cớ thôi.
Đặc biệt là gã đô con vừa đi ra kia, rõ ràng là người học võ, có lẽ đây mới chỉ là mở màn.
Rất nhiều người nhìn mình với vẻ trêu tức.
“San San, sao anh lại gài bẫy em được chứ? Là em tự mình đồng ý tìm người tới đánh cược với anh, anh cũng đâu có miễn cưỡng, cũng không ép em, đúng không?”
Trần Anh Tuấn chợt cười.
Anh ta vui mừng khi thấy Tô San sốt ruột.
Nghĩ đến tất cả những gì mình đã chuẩn bị, sâu trong mắt anh ta lộ vẻ hưng phấn.
Theo Trần Anh Tuấn thấy, bất kể Tô San có bằng lòng lấy anh ta hay không, cô ta đều là người phụ nữ của anh ta.
Nhưng chuyện khiến anh ta giận lâu nhất là trong chuyến đi tới Giang Hải lần trước, anh ta đã bị đuổi ra khỏi nhà đấu giá Mạnh Ký ngay trước mặt nhiều nhân vật quyền quý.
Đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với anh ta.
Anh ta đã nén giận quá lâu rồi.
Sáng sớm hôm nay, khi anh ta nhìn thấy Dương Thanh xuất hiện ở Châu Thành, anh ta đã vô cùng hưng phấn vì biết cuối cũng cơ hội báo thù đã tới.
“Được rồi, bớt nói nhảm đi, muốn thi gì? Tôi theo tới cùng!”
Dương Thanh lười nghe bọn họ đứng đây lải nhải, anh lạnh lùng ngắt lời.
“Dương Thanh, thiên đường có đường mày không đi, địa ngục không cửa mày lại chui vào.
Ngũ Hành Sơn chính là địa ngục của mày!”
Trần Anh Tuấn cười dữ tợn, nghiến răng nói: “Tối nay, tao sẽ cho mày biết ai mới là tình yêu đích thực của Tô San!”
“Nói nhảm nhiều quá!”
Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi Tô San: “Rốt cuộc bố cô nghĩ thế nào mà nỡ gả cô cho một kẻ ngu xuẩn như thế chứ?”
“Phì!”
Tô San vốn đang tức giận.
Sau khi nghe thấy Dương Thanh nói vậy, cô ta không nhịn được bật cười thành tiếng, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Cô ta không hề để ý tới Trần Anh Tuấn đã giận tím mặt, vừa cười vừa nói: “Có thể là do mắt bố tôi quá kém!”
Trần Anh Tuấn nhìn bọn họ chuyện trò vui vẻ, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, lộ vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Thanh, mày muốn chết!”
Mọi người xung quanh cũng ngạc nhiên.
Hình như bọn họ không ngờ được một thằng lái chiếc Audi A8 cũng dám trêu chọc Trần Anh Tuấn ở Châu Thành.
“Anh Tuấn, đừng phí lời với thằng đó làm gì!”
Viên Thiệu có phần không nhịn được nữa, lên tiếng nhắc nhở.
Hôm nay hắn ta tới đây không chỉ để nhìn Trần Anh Tuấn báo thù, còn báo thù cho bản thân nữa.
Dù sao trong chuyến tới Giang Hải lần trước, cả hắn ta cũng bị đuổi ra khỏi tổ chức đấu giá Mạnh Ký ngay trước mặt mọi người.
“Nếu mày không muốn sống nữa, vậy tao sẽ giúp mày được toại nguyện!”
Trần Anh Tuấn cố gắng nén cơn giận của mình xuống.
“Đây là anh em tốt của tao, Từ Đào.
Mày đua với anh ta.
Nếu anh ta thua, sau này tao sẽ không quấy rầy Tô San nữa.
Nếu anh ta thắng, vậy mày phải cút thật xa cho tao, không được can thiệp vào chuyện giữa tao và Tô San nữa”.
Trần Anh Tuấn chỉ vào một gã thanh niên khoảng ba mươi tuổi bên cạnh và nói.
“Trần Anh Tuấn, anh không biết xấu hổ!”
Mặt Tô San lập tức biến sắc, cô ta tức giận nói: “Từ Đào là thần xe nhỏ ở Châu Thành, có ai không biết kỹ thuật lái xe của anh ta lợi hại tới mức nào? Cho dù có muốn đua cũng phải là anh đua với Dương Thanh!”
Trần Anh Tuấn cười lạnh: “Tô San, hình như anh chưa từng nói anh sẽ đua với anh ta mà?”
“Dương Thanh, nếu anh ta đã mặt dày như vậy thì chúng ta không cần đua nữa! Chúng ta đi thôi!”
Tô San tức giận nói.
“Còn muốn đi? Đã hỏi qua nắm đấm của tao chưa?”
Gã đô con vừa rồi lạnh lùng nói và chặn ở phía sau Dương Thanh, hoàn toàn khóa chặt đường lui của anh.
Phía sau gã còn có mấy người đàn ông vạm vỡ, rõ ràng bọn họ chẳng phải dạng vừa.
“Trần Anh Tuấn, chắc không phải anh nghĩ tìm mấy thằng ăn hại này về là có thể chặn được tôi thật đấy chứ?”, Dương Thanh chợt nói.
“Thằng oắt, mày muốn chết!”
Gã đô con phía sau lập tức nổi giận.
Trần Anh Tuấn còn chưa kịp lên tiếng, gã đã xông về phía Dương Thanh.
Quả nhiên là con nhà võ, sức lực gã bộc phát ra cực kỳ mạnh mẽ, chân vừa di chuyển đã xông tới phía sau lưng Dương Thanh và vung đấm tấn công.
“Không phải thằng nhóc này là một thằng đần đấy chứ? Thế mà cũng không biết đường tránh”.
“Không phải là anh ta không muốn tránh, mà anh ta hoàn toàn chẳng có cơ hội.
Hắc Hổ chính là quán quân đối kháng tổ thanh niên cấp thành phố đấy.
Ai có thể tránh được quả đấm này của Hắc Hổ chứ?”
“Đúng vậy, tôi nhớ trong cuộc thi quán quân lần trước, Hắc Hổ dùng một đấm đánh gãy mũi của đối thủ, chỉ một chiêu đã giành chiến thắng rồi”.
“Tôi cược Hắc Hổ chỉ cần hai đấm là có thể đánh chết thằng nhóc này!”
“Tôi cược một đấm thôi!”
…
Hình như đám con ông cháu cha ở Châu Thành đứng ngoài xem đã nhìn thấy trước kết quả, họ đều rất hưng phấn.
Trần Anh Tuấn cũng cười dữ tợn.
Anh ta đột nhiên có cảm giác dường như mình đã chuẩn bị quá nhiều.
Chỉ cần Hắc Hổ ra tay đã có thể giết chết Dương Thanh rồi.
“Chết đi!”
Phía sau lưng Dương Thanh, Hắc Hổ tức giận gào lên và đấm một phát.
“Bịch!”
Nhìn thấy nắm đấm của Hắc Hổ sắp hạ xuống, Dương Thanh đột nhiên di chuyển.
Chân trái của anh vẫn đứng yên, cơ thể lấy chân trái làm trục, đột nhiên xoay tròn.
Chân phải của anh xoay 180 độ trong chớp mắt, một tiếng động lớn vang lên.
Quán quân đối kháng trong mắt bọn họ bị đạp trúng ngực, người bay ra xa hơn mười mét và rơi mạnh xuống đất, lập tức hôn mê.
– —————————
.