Lê Trang Trang trầm mặc, nghĩ đến tối qua cùng Phó Du Nhiên chạm mặt, trong lòng nâng lên dự cảm giống như mình tự hại mình.
Bên ngoài khách sạn Quốc Mậu, chiếc xe tải vận chuyển hàng cỡ lớn dừng lại, bên trong đầy đủ các loại thiết bị, mà Lệ Dạ Kỳ ngồi trên ghế, im lặng chăm chú nhìn trên màn hình giám sát.
“Thất gia, camera giao lộ quay được phu nhân bị đưa lên một chiếc xe, đã gửi biển số lên bộ giao thông, nó là giả. Chúng tôi sử dụng vệ tinh đã theo dõi được lộ trình của chúng”. Một người đàn ông mặc quân phục, ngồi trước mặt Lệ Dạ Kỳ với một đóng số liệu.
Lệ Dạ Kỳ nhìn hình ảnh theo dõi, Ngôn Lạc Hi bị một người đàn ông ném vào xe, trên ghế lái còn một người khác, hình ảnh mơ hồ, không nhìn rõ mặt mũi nhưng hình xăm trên cổ hắn, khiến anh quen mắt, ngón tay dài chỉ vào đó.
“Phóng to hình ảnh theo dõi, tôi muốn nhìn rõ hình xăm này”
Người đàn ông trở lại vị trí, mười ngón như bay gõ bàn phím, rất nhanh hiện lên hình ảnh theo dõi đem nó phóng đại ra.
Lệ Dạ Kỳ ở phía sau híp mắt:”Hình xăm này tôi đã từng thấy ở đâu rồi, Chu Bắc có ấn tượng gì không?”
Chu Bắc bên cạnh Lệ Dạ Kỳ nhìn kỹ, lập tức nói:”Có ấn tượng, là Thanh Long bang, lần trước bọn ta bao vây trấn áp chúng, chỉ bắt được một vài tên cầm đầu lớn, còn tất cả những tay sai thông minh hơn đã bỏ chạy. ..”
Lệ Dạ Kỳ khoanh tay trước ngực, mặt mày trầm xuống:”Theo dõi được chiếc xe đó chưa?”
“Đã theo dõi được nhưng nó đã ra khỏi thành phố, đường xe chạy mắt điện tử không thể khoá được vị trí cụ thể”. Người đàn ông mặc đồng phục vẻ mặt nghiêm túc. Đã qua hai giờ trôi qua, nếu mục đích đối phương là trả thù, như vậy e rằng Lệ phu nhân lành ít dữ nhiều.
Lệ Dạ Kỳ cũng không loại trừ trường hợp này, anh xoay người ra ngoài thùng xe, vừa đi vừa trầm giọng ra lệnh, “Gửi tọa độ lên điện thoại tôi, mặt khác thông báo cho đại đội cảnh sát giao thông cấm dọc đường, không được có xe cộ người đi đường đi qua, tôi lập tức chạy tới.”
Trong lúc nói chuyện, bóng lưng Lệ Dạ Kỳ đã biến mất.
Chu Bắc vội vàng đi theo ra ngoài, mở cửa xe ghế lái phụ ngồi vào. Thấy Lệ Dạ Kỳ trầm mặt khởi động xe, cậu ta lo lắng nói: “Thất gia, anh nghĩ đây có phải hành động trả thù của Thanh Long bang không?”
Lệ Dạ Kỳ đạp mạnh chân ga, Bentley màu đen như báo săn ẩn núp trong đêm tối vội vã chạy đi, ánh mắt anh sắc bén nhìn chằm chằm phía trước, hai tay nắm chặt tay lái, “Chưa chắc.”
Chu Bắc: ???
“Từ dự định đến hành động, suy nghĩ của đối phương đều rất tỉ mỉ, với chỉ số thông minh hai lâu la kia không làm ra được, ngoại trừ báo thù, còn là người sai khiến. Chu Bắc, lập tức điều tra cá lọt lưới lúc đó, một người cũng không được buông tha.” Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng nói.
Dám động đến phụ nữ của anh, anh sẽ khiến hắn hối hận vì đã đến thế giới này.
Chu Bắc: “Vâng, Thất gia, tọa độ đã gửi đến di động, tôi lập tức kết nối vệ tinh dẫn đường”
Trong xe lắp đặt radar vệ tinh, Chu Bắc bấm vào màn hình LCD, lập tức nhập tọa độ, định vị cấp cao trực tiếp mô phỏng tình trạng thực tế trên mỗi ngã tư đường.
Lệ Dạ Kỳ nhấn ga, chiếc Bentley đen gầm rú lao về phía trước.
Bà xã, chờ anh!
Nửa giờ sau, xe đi vào một khu vực mà mắt trời điện tử không thể theo dõi, phía trước gần như không có đèn đường, trong lòng Lệ Dạ Kỳ cảm nhận được con đường tối tăm vô tận.
Sự hoảng loạn vô cớ bóp chặt trái tim anh, đôi bàn tay nắm chặt vô lăng đổ mồ hôi đầm đìa nhìn phía trước càng ngày càng xa.
Anh chợt sợ hãi, giống như mười năm trước cuối cùng tìm thấy Du Nhiên đã là một cái xác lạnh ngắt.
Bà xã, bằng mọi giá phải sống, chờ anh đến đón em về.
“Két” một tiếng, chiếc Bentley màu đen đột ngột thắng gấp dừng lại lốp xe cọ vào mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Lại thêm tiếng “két” lần nữa, xe dừng lại bên đường, anh mở cửa bước xuống nhìn sang nơi đó chiếc giày cao gót dính máu. Chính xác là đôi giày Ngôn Lạc Hi đã mang ở buổi tiệc tối nay.
