– Phế vật? Rất tốt! Đào Huân, người bằng hữu này của ngươi coi như đã hoàn toàn đắc tội với chúng ta. Bắt đầu từ hôm nay hắn chính là địch nhân của Vạn Nhận Sơn, Thập Thu Lĩnh, Đoạn Thiên Nhai! Cho ngươi ba hô hấp, nếu như không đi thì cũng sẽ giống như hắn, không chết không thôi với ba đại tông môn chúng ta!
Ứng Thiên Triệu nghe vậy trong mắt hiện lên hàn ý lạnh lẽo. Hắn nhìn về phía Nhiếp Vân giống như đang nhìn một người chết vậy.
– Chuyện này…
Nghe thấy hắn nói như vậy, thấy khí thế dần dần đọng lại chung quanh, Đào Huân sắp muốn khóc.
Người khác đang đánh nhau, Vân Đồng ngươi dính vào bọn hắn làm gì chứ? Lần này thì tốt rồi, một lần đắc tội với ba đại tông môn, xem ra hôm nay ngay cả cái mạng già này cũng phải để lại ở chỗ này rồi.
Bảo hắn đi? Vừa rồi vừa mới sinh ra tử, lấy được nhiều chỗ tốt như vậy từ đối phương. Mắt thấy đối phương gặp nạn mà rời đi, loại cách làm vong ân phụ nghĩa này quả thực hắn không làm được!
Không đi? Ba đại tông môn đã hạ thông điệp cuối cùng rồi. Nếu như quả thực chọc cho đối phương xuất thủ, bằng vào thực lực của hắn, nhất định sẽ phải chết…
Trong nháy mắt, Đào Huân cũng không biết mình nên làm gì bây giờ.
– Vị huynh đệ này, Quy Khư Hải chúng ta cảm tạ đại nghĩa của ngươi, chuyện hôm nay này là chuyện của chúng ta và ba đại tông môn bọn chúng. Mời các ngươi trở về đi, nếu như hôm nay không chết, Cổ Ung ta nhất định sẽ tìm huynh đệ nâng ly cạn chén, vĩnh nhớ kỹ ân tình của huynh đệ.
Cổ Ung cất cao giọng nói.
Cho dù không nhận ra người trước mắt này là ai, thế nhưng thấy hắn vào thời khắc này lại có thể ra mặt vì Quy Khư Hải, chuyện này cũng đã khiến cho trong lòng hắn vô cùng cảm động rồi.
– Tiểu huynh đệ, nhân tình này chúng ta khắc ghi, nhanh rời đi một chút đi. Nếu không, khi ngươi bị liên lụy tới. Cho dù chúng ta tan xương nát thịt cũng không có cách nào báo đáp được.
– Oan có đầu nợ có chủ, Giang Hào, Ứng Thiên Triệu, Thạch Dương. Người các ngươi muốn tìm là chúng ta, không liên quan tới hai vị huynh đệ này, thả bọn họ rời đi, hôm nay chúng ta tuyệt đối sẽ không trốn đi…
Nương theo Cổ Ung nói, mấy vị trưởng lão của Quy Khư Hải lên tiếng rống to, trên mặt từng người đều mang theo vẻ ngạo nghễ, thấy chết không sờn. Dường như không có một chút lùi bước và khủng hoảng nào.
– Đúng, chúng ta đi ngay đây!
Nghe thấy đối phương nói như vậy, Đào Huân hưng phấn vội vàng gật đầu, giống như bổ củi vậy. Bất quá khi thấy Vân Đồng này không có nhúc nhích chút nào, sắc mặt hắn khó coi vô cùng.
Đại ca, nhân tình ngươi cũng đã kết xuống, chuyện nên làm cũng đã làm. Không phải ngươi sẽ thực sự cùng chịu chết với đám người Quy Khư Hải này đó chứ?
Thấy dáng vẻ của đám người Quy Khư Hải, Nhiếp Vân âm thầm gật đầu.
Loại thái độ này cũng không uổng phí tâm cơ của hắn. Trong lòng hắn thầm khen ngợi một tiếng, cũng không để ý tới Đào Huân ở bên cạnh tùy thời cũng có thể bị hù dọa tới bất tỉnh mà thanh âm lạnh nhạt vang lên.
– Cổ Ung tông chủ, mới vừa rồi ngươi còn nhận định ta không có chết, sao bây giờ lại không nhận ra được chứ?
Lúc này thanh âm của hắn đã biến thành như cũ. Dung mạo ngụy trang cũng thay đổi trở về bộ dáng vốn có của mình.
– A… Nhiếp Vân!
Nghe thấy thanh âm này, lại nhìn thấy dung mạo của hắn, hai mắt Cổ Ung trợn tròn một cái, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
– Ngươi là Nhiếp Vân? Ha ha, ta đã biết ngươi không có sao mà. Quả nhiên ngươi không làm sao!
Người của Quy Khư Hải vốn đang tràn ngập tuyệt vọng, thế nhưng sau khi nhìn thấy người xuất đầu thay bọn họ lại chính là Nhiếp Vân, hai mắt mọi người đều như muốn rớt xuống, không thể tin được.