Mặc dù Hắc Thán khỏe tới mức đẩy núi được, nó cũng không chịu nổi tình cảnh này, có đôi khi sự dẻo dai đúng là biện pháp tốt để đối phó kẻ cậy mạnh. Chưa đầy một lúc sau, Hắc Thán đã giảm tốc độ lại, càng lúc càng chậm, dần dần đã hơi có khuynh hướng không chạy nổi nữa, mà cây cỏ ở chung quanh vẫn đang không ngừng duỗi xúc tu ra để chặn họ lại, cuối cùng đã ép bọn họ dừng lại rồi.
Đúng lúc này, trong tay Miêu Nghị vang lên một tiếng “Ông”, một ngọn lửa bùng lên dữ dội rồi nổ bùng, trong tay Miêu Nghị cầm khối nguyên liệu dùng để đốt lửa trong luyện khí – Xích Diễm chi. Bàn tay của hắn vừa lật một cái, đám lửa đã rơi xuống dưới bụng của Hắc Thán. Trong nháy mắt, đám lửa bao phủ cả hắn và Hắc Thán, nhiệt độ nóng tới mức ác liệt.
Một đám âm thanh Ti ti vang lên, chỉ trong nháy mắt những thứ cỏ ma quái quấn quanh bọn họ đã sợ tới mức buông họ ra rồi chạy mất, có cây thì lùi lại, có cây tránh không kịp thì bắt đầu bốc khói bay ra.
Chỉ trong chớp mắt, cành lá quấn quanh cơ thể bọn họ đã không còn một chút nào, loáng một cái là đã sạch sẽ rồi.
Miêu Nghị lật tay lại, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một khối Xích Diễm chi, nhoáng cái đã bị ngọn lửa sáng rực bên dưới đốt lên. Hắn hất tay ném Xích Diễm chi qua vai ra sau, Xích Diễm chi liền rơi trên núi cỏ bám lấy phía sau Hắc Thán, chỉ trong thoáng chốc đám cỏ đã bị đốt cháy bốc khói lên cuồn cuộn.
Núi cỏ có thể tích khổng lồ quấn Hắc Thán này đang động đậy như vật sống vậy, đang cuống quít rút ra khỏi xúc tu, có một số cỏ bị nhổ tận rễ vậy mà có thể bò đi rất nhanh, tình cảnh này đúng là náo nhiệt, khiến cho Miêu Nghị và Hắc Thán được mở rộng tầm mắt.
“Hưu” – Một thanh âm vang lên, Miêu Nghị lại búng tay bắn ra một khối Xích Diễm chi nữa, đám lửa sáng rực đã được thiêu đốt lại càng lan ra, đã đốt xuống phần mặt đất ở phía trước. Vẫn chưa xong đâu, chỉ thấy Miêu Nghị búng tay bắn ra từng khối Xích Diễm chi một, như đang bắn ra từng quả bóng lửa một, bay thẳng xuống phía trước.
– Còn chưa đi à? Hay là muốn trở thành Hắc Thán (than đen) thực sự luôn hả?
Trong mắt của Hắc Thán đang tràn đầy vẻ hưng phấn, rõ là chỉ sợ thiên hạ bất loạn, đang ngó nghiêng hết nhìn đông tới nhìn tây. Miêu Nghị nắm kiếm trong tay, gõ hai cái trên thân nó phát ra tiếng “loong- coong”.
Ngay lập tức, Hắc Thán phi nước kiệu như điên, gặp phải rào cản liền nhảy qua, phi một mạch như bay trên con đường được lửa đốt ra, trông giống như nó đang phi nước đại trên một con rồng lửa. Miêu Nghị ngồi ở trên lưng nó thì đang kết dấu tay mà bắn ra Xích Diễm chi liên tục. Từng nhóm từng tốp quả cầu lửa bay xuống mặt đường phía trước, dọn dẹp rào cản trước mặt Hắc Thán. Đột ngột, mấy lùm cỏ quái quỷ ở con đường phía trước chợt bật rễ lên từ mặt đất, rễ cây giống như chân của lùm cỏ đang chạy sang hai bên, tránh né lửa lớn.
Sau khi bắn ra khối Xích Diễm sau cùng, Miêu Nghị lật tay lấy ra Phá Pháp cung, lắp một mũi Lưu Tinh tiễn đã dung hợp với Oán Linh châu lên dây cung. “Phanh” – Một tiếng nổ vang lên, một luồng ánh sáng lấp lánh chợt bắn thẳng vào rừng rậm nằm sau thảo nguyên.
Một mũi tên này dùng để thăm dò sự hung hiểm của khu rừng phía trước, cũng là để thực nghiệm hiệu quả dung hợp của linh châu với Lưu Tinh tiễn, đồng thời cũng là đang mở đường cho hắn.
“Rầm” – Hắc Thán đâm mạnh vào một gốc đại thụ đã bị Lưu Tinh tiễn xuyên qua ở chính giữa mặt trước, thực lực của loại đại thụ này sao mà ngăn nổi Lưu Tinh tiễn. Một mũi Lưu Tinh tiễn này vừa được bắn ra liền xuyên thẳng hơn trăm cây đại thụ ở phía trước mặt họ rồi mới giảm dần sức mạnh mà cắm “phập” trên một thân cây nằm ở phía sau họ, thì ra là nó tự nảy lên, quay vòng lại trên không trung mà bay về.