Vừa bước vào, Nam Minh Ngọc Thu nãy giờ vẫn giữ trạng thái trầm ngâm mà lúc này đột nhiên lên tiếng khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Vả lại vẻ mặt của Nam Minh Ngọc Thu lúc này đã tái nhợt, cơ thể bất giác run lên, cô nhìn về hướng đó với vẻ mặt sợ hãi như thể có thể trông thấy chuyện gì đáng sợ lắm.
Ngọc Thu?
Thiên Thương Nguyệt và Đại Sở Hoàng Yên nắm tay cô.
Diệp Thành cau mày, Nam Minh Ngọc Thu hiện giờ lại bắt đầu rơi vào trạng thái dị thường giống năm đó.
Phụ hoàng!
Phía này, Long Đằng cũng lên tiếng khiến cho phía Tiêu Thần ở bên vô thức xoay người nhưng lại chẳng nhìn thấy gì.
“Đừng có kinh động thế chứ?”, Tiêu Thần lên tiếng.
“Ta…ta thật sự đã thấy phụ hoàng rồi”, khí tức của Long Đằng gấp gáp hơn và đang nhìn về hướng đó.
“Không phải ta, ta không lấy gì cả, ta không lấy gì cả”, còn chưa xong thì Nam Minh Ngọc Thu đã lại bắt đầu điên loạn giống như một đứa trẻ sợ hãi nép vào người Thiên Thương Nguyệt.
Phong!
Thái Hư Cổ Long lập tức phong ấn tu vi của cô ta để tránh cô ta phát điên làm kinh động đến hung vật ở đây.
Phụ hoàng!
Long Đằng lại lần nữa gọi, nói rồi bước ra khỏi lớp bảo vệ.
Phong!
Tử Huyên ra tay phong ấn tu vi của ông ta lại.
Giờ thì hay rồi, đồ còn chưa tìm thấy mà hai hậu duệ của các hoàng đế đã phát điên.