“Cô em, em đã từ chối anh năm lần bảy lượt, thật là quá không nể anh rồi” Một tên thanh niên Dương thị đuổi theo sau Thiết Tăng Thiên Á, tên thanh niên Dương thị này, tên là Dương Giang, là nghiệt chủng ưu tú nhất trong số những người trẻ ra đời ở lứa này, được kì vọng cao.
Dương Giang cao một mét tám, ngoại hình trông cũng đẹp trai, thân thế hiển hách, vô cùng tự tin.
Thiết Tăng Thiên Á ngồi trên một chiếc ghế thư giãn bập bênh, đôi chân dài mướt lắc lư qua lại, không thèm để ý đến Dương Giang, ở trên thế giới này, người mà có thể khiến Thiết Tăng Thiên Á chú ý tới chỉ có duy nhất một người mà thôi.
Dương Giang thấy bản thân bị ngó lơ, sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Ha ha” Tiếng người từ người bên cạnh truyền tới: “Nghe nói Dương Giang công tử của Dương thị phong độ ngời ngời, chiếm vô số biết bao trái tim thiếu nữ, không ngờ rằng bây giờ lại nhìn thấy Dương Giang công tử bị từ chối, thật là có chút thú vị”
Một cậu thanh niên đến từ Lý thị cười lớn đi qua, những lời này của cậu thanh niên Lý thị khiến cho khuôn mặt Dương Giang lại càng khó coi, khiến cho cậu ta cảm thấy vô cùng mất mặt, đối với Dương Giang mà nói, cậu ta cho rằng, chuyện mối quan hệ nam nữ này, không có người con gái nào mà cậu ta không tán đố, cho đến ngày gặp được Thiết Tăng Thiên Á, cậu †a chỉ cần nói một câu với thị tộc, người phụ nữ này nhất định là của cậu ta, nhưng bây giờ ngày qua ngày, cậu ta ngoại trừ thăm dò tên của Thiết Tăng Thiên Á ra, những thứ còn lại đều không biết, thậm chí lúc cậu ta nói chuyện với Thiết Tăng Thiên Á, Thiết Tăng Thiên Á còn không thèm đoái hoài tới cậu ta.
Những điều mà mấy ngày này gặp phải, khiến cho Dương Giang cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Cô em, có phải em có hơi chút coi thường Dương Giang tôi rồi không?” Dương Giang tức giận nói: “Không cho Dương Giang tôi chút thể diện, cũng không cho Dương thị tôi thể diện sao?”
“Đồ ngu dốt” Thiết Tăng Thiên Á không nhịn được lên tiếng, đây cũng là câu đầu tiên mà cô nói với Dương Giang: “Vừa bị người khác xúi giục đã nói ra những lời như vậy, đám người thị tộc đều ngu dốt như vậy ư, thật là không thể chịu nổi mà: “Cô nói cái gì?” Dương Giang cau mày.
Thiết Tăng Thiên Á nhảy xuống ghế: “Đầu óc có vấn đề, tai cũng có vấn đề, thật sự vô dụng, mau biến, loại người như anh, không bằng anh ấy đến nổi một phần mười nghìn, không, anh vốn dĩ không xứng đáng so sánh với anh ấy”
Thiết Tăng Thiên Á lắc đầu, bỏ đi.
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Dương Giang gào ầm lên một tiếng.
Thiết Tăng Thiên Á hoàn toàn không để ý tới cậu ta.
“Tôi kêu cô đứng lại, cô không nghe thấy hay sao!” Dương Giang lại gào thêm một lần nữa.
Thiết Tăng Thiên Á vẫn không chú ý tới.