Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, dùng lời nói hời hợt trả lời.
– Cái gì? Nếu ngươi không cho chúng ta một lời giải thích thì …..
– Chẳng lẽ các người muốn lật lọng.
Vạn Hoa phu nhân giận dữ nói ra một câu khiến sắc mặt Hàn Lập bỗng nhiên trầm xuống, thoáng cái bước về phía trước một bước.
Chỉ chốc lát, một cỗ khí tức khủng bố mạnh hơn nhiều so với những Đại Thừa bình thường phát ra, liền không chút khách khí nhằm vào ba người đối diện mà đè xuống.
Vài tiếng “bịch” “bịch” vang lên, Thanh Bình đạo nhân cùng Vạn Hoa phu nhân bị cỗ lực lượng khủng bố kia đè xuống thì không thể chống đỡ nổi mà lùi lại mấy bước.
Chỉ có thân hình Tiêu Minh khẽ run lên một cái, trên mặt nạ phát ra huyết quang mà miễn cưỡng đứng nguyên tại chỗ.
Hàn Lập thấy vậy thì nhíu hai mắt lại, đồng thời bước thêm một bước phát ra khí tức mạnh hơn nhiều lần.
Lần này thì Tiêu Minh chỉ cảm thấy trước mặt như có một hung thú thượng cổ đang bổ nhào về phía trước. Sau khi hừ một tiếng, cũng không tự chủ được mà lùi lại một bước.
– Thủ đoạn hay, quả nhiên lúc trước Hàn huynh giao thủ cùng Vạn Hoa đạo hữu chỉ bộc lộ phân nửa tu vi. Với pháp lực hùng hậu của Hàn huynh thì sợ là những Chân Linh thời thượng cổ cũng không thua kém bao nhiêu.
Cho dù tính tình Tiêu Minh trời sinh âm trầm cũng không thể tự nén được sự kiêng kỵ thật lớn, sau đó lạnh giọng nói.
Hàn Lập cười hắc hắc, khí tức khủng bố trên người cũng không có ý thu lại mà ngược lại khoanh tay nhìn vào ba người không nói một lời.
Mà Vạn Hoa phu nhân cùng Thanh Bình đạo nhân sau một lúc kinh sợ thì sắc mặt bỗng biến hóa lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên rất muốn công pháp truyền thừa của Thiên Đỉnh chân nhân. Nhưng nếu động thủ cùng đối thủ cường đại như Hàn Lập thì lại rõ ràng lại vẫn có ý sợ hãi.
– Đi thôi.
Sau khi Tiêu Minh nhìn Hàn Lập thật sâu lần cuối thì bỗng nhiên nói một câu.
– Cái gì? Tiêu huynh, chúng ta thật sự bỏ qua công pháp của Thiên Đỉnh chân nhân sao?
Thanh Bình đạo nhân nghe vậy thì sắc mặt đại biến.
– Ba người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của Hàn đạo hữu, nếu như vậy thì cần gì phải tự rước lấy cái nhục. Chẳng lẽ Thanh Bình đạo hữu có thủ đoạn nào có thể kiềm chế được lửa giận của Hàn huynh.
Tiêu Minh bình tĩnh trả lời.
– Cái này … Dĩ nhiên không có.
Thanh Bình đạo nhân cười khổ một tiếng rồi liên tục lắc đầu.
– Ha ha, nếu là tính thêm vợ chồng bọn ta thì sẽ như thế nào?
Đúng lúc này bỗng nhiên vang lên giọng nói của một nữ nhân từ phía xa. Tiếp theo liền thấy từ hướng chân trời truyền đến từng hồi chấn động, lập tức hiện ra hai đạo kinh hồng đang dùng tốc độ nhanh vô cùng bắn tới nơi này, chỉ sau vài cái chớp động đã đến gần sát nơi này.
Thu lại độn quang, trên bầu trời liền thoáng hiện ra một nam một nữ.
Nam thì chất phác thật thà, nữ thì kiều mỵ như hoa, đúng là hai người Vô Cấu lão tổ cùng Hoa Tây tiên tử.
Băng Phách phía đối diện thấy có thêm hai Đại Thừa xuất hiện thì liên tục kêu khổ trong lòng.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn sang Vô Cấu lão tổ cùng Hoa Tây tiên tử mà thần sắc vẫn không thay đổi chút nào.
– Sao hai vị cũng đến?
Thanh Bình đạo nhân chấn động hỏi.
– Điều này tiểu muội không tiện nói rõ.
Hoa Tây tiên tử cười tự nhiên, cũng không có ý đáp lại.
Ngược lại, tròng mắt của Tiêu Minh bỗng nhiên co rụt lại, trong lòng bỗng rùng mình hướng hai vị đồng bạn nói một câu:
– Vạn Hoa, Thanh Bình nhị vị đạo hữu nên kiểm tra lại trên mình xem, rất có thể chúng ta đã bị kẻ khác động tay chân trên mình.
– Động tay chân? Không có khả năng. Thực sự việc này sao có thể giấu diếm được tai mắt hai người bọn ta.
Vạn Hoa phu nhân nói thất thanh, nhưng cũng biết Tiêu Minh sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy. Thần niệm lập tức được thả ra, vội vàng kiểm tra lại một lượt từ trong ra ngoài thân thể mình.
Sắc mặt Thanh Bình đạo nhân bên cạnh cũng âm trầm, không nói tiếng nào mà bấm niệm pháp quyết dò xét lại bản thân một lượt.
Sau một phen tìm kiếm, Vạn Hoa phu nhân liền hét lên một tiếng, từ trong mái tóc gỡ ra một con phi trùng gần như trong suốt dài nửa tấc.
– Vô Trần Cổ, thảo nào mà ta không phát hiện ra. Vợ chồng ngươi gieo vào ta từ lúc nào?
Bà lão giận dữ bóp nát con trùng kia, sắc mặt hiện vẻ tức giận vô cùng.
– Đương nhiên trước khi tiến vào Thiên Đình Cung, nếu không thì làm sao chúng ta có thể theo dõi tới tận đây. Có trách thì trách ngươi hành sự không kín kẽ, tiết lộ ra thông tin trước đó.
Hoa Tây tiên tử cười tủm, cũng không thèm quan tâm tới vẻ giận dữ của Vạn Hoa phu nhân.
– Xem ra khi chúng ta trở về cần phải thanh lý môn hạ một chút. Chẳng qua nhị vị theo dõi chúng ta đến đây đối với bần đạo cũng không hẳn là một chuyện xấu. Hàn huynh, bên chúng ta hiện tại có thêm hai cường giả giúp đỡ, không biết là đạo hữu có nên thay đổi quyết định khi nãy?
Thanh Bình đạo nhân rất nhanh trấn định trở lại, sau khi ánh mắt lưu chuyển một chút thì trực tiếp nhìn Hàn Lập hỏi.
– Ta không nói hai lời. Các vị hoặc là lập tức rời đi, hoặc là cùng ta đánh một trận.
Hàn Lập trả lời nhàn nhạt, dường như vẫn chưa để năm vị Đại Thừa trước mặt vào trong mắt.
Trả lời như vậy, chẳng những khiến Thanh Bình đạo nhân, Vạn Hoa phu nhân giận dữ, mà ngay cả ngọc dung của Hoa Tây tiên tử cũng phải trầm xuống.
– Tiêu huynh, theo ngươi nên làm thế nào?
Thanh Bình đạo nhân miễn cưỡng đè nén sự tức giận quay sang hỏi Tiêu Minh một câu.
Ánh mắt Tiêu Minh chuyển động bất định, rõ ràng là đang trong lúc tính toán thiệt hơn. Sau một lúc lâu mới hướng Hàn Lập hỏi một cách chậm chạp:
– Hàn huynh kiên trì như vậy, thực đúng là làm khó Tiêu mỗ rồi. Ta mặc dù tin tưởng thần thông của đạo hữu cao thâm khó lường, nhưng dưới tình huống này thì đúng là không có khả năng cùng vị tiên tử kia rời khỏi nơi này rồi. Ta hỏi lại Hàn huynh một câu, việc này còn có thể thương lượng hay không?
– Hắc hắc, nếu thực sự đạo hữu Băng Phách có thể đem công pháp trực tiếp nói ra thì dĩ nhiên ta cũng lười động thủ cùng người khác. Nhưng hiện tại, Hàn mỗ cũng thực sự muốn thử qua thần thông của các vị.
Sau khi Hàn Lập cười ha hả, liền nói.