“Phù… Phù hợp với em?”
“Công ty Nikkyo phức tạp không kém gì Kettering, nguyên nhân chính là vì anh lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, chứng kiến quá nhiều sự lục đục đấu đá nhau vì tranh giành quyền lực, cho nên anh thương em vô cùng. Hồi ở Đà Nẵng, quả thực anh không thích em cho lắm, Vì em quá ôn ào…”
“Em ồn ào bao giờ? Kiểu của em phải nói là hoạt bát đáng yêu!”
“Ừ, sau đó anh cũng nghĩ như thế”
“Thật chứ?”
Cô ấy chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như là nai con thuần khiết Vậy.
Bồng nhiên cô ấy có hơi ngượng ngùng. Diên nhìn cô ấy chăm chú, lấy hết can đảm nắm lấy tay cô ấy, nói: “Anh đã từng so sánh em với Hứa Trúc Linh, cảm thấy so với cô ấy thì em ôn ào quá, anh không thể nào bị em cuốn hút được. Anh nghĩ, nếu như anh muốn tìm thì e rằng sẽ tìm một người ôn hoà ngoan ngoãn giống Hứa Trúc Linh, mà không phải một con mèo hoang giương nanh múa vuốt như em.”
“Nhưng sau đó dần dần ở chung với em rồi, anh thấy em có rất nhiều dáng vẻ đáng yêu, em lanh lợi nhạy bén, cứ hở ra là muốn tính kế anh. Tính khí em không tốt, hay xù lông giống như mèo con vậy. Tư tưởng của em cũng rất đơn giản, nhìn thấy những sự vụ trong công ty mà em đã giải quyết, nói thật… anh thực tình muốn lau mồ hôi thay em. Em không bị cách chức sa thải, bọn họ đúng thật là đủ khinh suất.”
Risa nghe vậy, đầu đây gạch đen.
Mẹ nó, cô ấy muốn chửi bậy quá.
“Em vốn không phải chuyên gia trong chuyện kiếm tiền, mà trùng hợp, anh lại giỏi chuyện đó.”
Cậu đột nhiên chuyển đề tài, ánh mắt trầm lăng, bên trong giống như là hổ phách đang lưu động.
Cô ấy đối diện với ánh mắt trong trẻo sâu sắc đó, tựa như vừa sơ ý đã sảy chân ngã xuống biển rộng mênh mông.
Cô ấy quá nhỏ bé, giống như một con thuyền lá tí hon trong vùng hải dương xanh thẳm này.
Cô ấy… Dường như đã hoàn toàn đắm chìm mất rồi.
Hoặc có lẽ, cô ấy vốn dĩ chưa từng †trèo lên trên bờ.