“Thật ra thì không.”
Cô ấy nghe vậy, nghĩ thôi thì vấn nên kiếm người làm một thanh đao sắt bốn mươi mét chém chết mẹ tên này đi.
“Không biết vì sao đối với em anh lại không cầm nổi lòng.”
“Vì sao chứ? Em làm sai cái gì mà anh lại muốn tổn thương em như vậy?”
Cô ấy thực sự khó hiểu.
“Thật ra Hứa Trúc Linh cũng rất ngốc, ngốc một cách đáng yêu. Nhưng những sai phạm của cô ấy đều là việc nhỏ, không ảnh hưởng đến tổng thể, ví dụ như nấu ăn không cẩn thận làm vỡ bát. Nhưng em thì khác, trên vai em gánh trọng trách to lớn, làm nhiều sai nhiều, hơi vô ý một chút thì gia tộc sẽ bị thương nặng, em cũng sẽ bị trừng phạt.
Anh sợ em phạm phải lỗi thì sẽ bị gia tộc trách tội.”
“Với chỉ số thông minh của em, làm ăn buôn bán nhỏ còn được, chứ quản lý gia tộc…”
Cậu nhẹ nhàng läc đầu: “Rất phí tâm phí sức, con gái không nên có áp lực lớn như vậy, em nên ăn ăn uống uống, nên khóc nên cười nên tùy hứng, muốn đi công viên giải trí thì đi công viên giải trí, muốn bướng bỉnh thì bướng bỉnh, không nên bị gò bó.”
“Em càng bị gò bó, anh càng không nhìn được.”
Cậu nói ra ý tưởng chân thật nhất trong nội tâm.
“Anh… Anh anh anh… Vì sao anh không nhìn được?”
Bỗng nhiên đầu lưỡi cô ấy líu lại, nói chuyện lắp ba lắp bắp.
“Bởi vì anh muốn em đơn thuân một chút, không cần chịu trách nhiệm cho quá nhiều thứ như thế. Chuyện lừa lọc lần nhau trong gia tộc, không nên đặt lên người em.”
“Em… Em với anh chả có quan hệ gì cả, anh đừng giở thói thánh mẫu.”