Những hậu bối thị tộc này vừa nhìn thấy người nhà đến giống như tìm được tấm phao cứu sinh.
Cậu thanh niên Tạ thị mếu khóc: “Cha, con…”
Cậu thanh niên Tạ thị còn chưa nói được mấy từ đã nghe thấy một tiếng “Bốp” ròn rã vang lên trên khuôn mặt của cậu †a, khiến cho cậu ta nuốt những lời định nói đằng sau vào trong.
“Tôi cho cậu nói chưa? Câm miệng!” Người đàn ông thấp bé vẫn không ngước đầu lên.
Rõ ràng là những cậu thanh niên thị tộc này đều đã bị tát rồi, vốn dĩ bọn họ muốn khóc lóc kể lể với trưởng bối trong nhà, vừa nghe lời này của người đàn ông thấp bé, tất cả đều ngoan ngoãn im lặng, yên lặng quỳ ở đó.
Ngoài cửa, sắc mặt của mười bốn người thị tộc vô cùng khó coi, bây giờ bọn họ đã đến rồi mà đối phương vẫn còn mạnh tay như vậy, ngay trước mặt bọn họ, dạy dỗ con cái nhà họ?
Trong số những trưởng bối thị tộc, đi đầu là một người đàn ông trung niên đã hơn năm mươi tuổi, có khí thế áp đảo, đồng thời cũng có địa vị nhất định trong số những người thị tộc kia, ông ta nói: “Nếu đã biết chúng tôi là ai, mấy người làm như này có phải đã quá coi thường chúng tôi rồi?”
“Sao nào, muốn coi trọng thị tộc mấy người?” Người nói là Lão Quỷ: “Tất cả mấy đứa trẻ thị tộc ai nấy đều ngạo mạn đến như vậy, mấy người được gọi là thị tộc, có vẻ cũng chỉ có vậy, nhớ lúc trước, tám đời gia giáo có học thức, lịch sự nho nhã, hành động có chừng mực, làm gương cho mọi người, khiến ai nấy đều coi trọng, bây giờ, đám người nối dõi này, tất cả đều nuôi dưỡng ra một đám côn đồ, thứ đồ này, tôi ngồi *a lên đầu thị tộc của cậu thì có sao? Tôn nghiêm thị tộc? Mấy người còn có?”
Những lời này của Lão Quỷ nói ra khiến cho mười bốn người thị tộc bên ngoài nghe được vô cùng phẫn nộ, một người xông vào trong phòng: “Ông nói cái gì!”
“Sao nào, lẽ nào ông ấy nói sai sao?” Người đàn ông thấp bé nói: “Thị tộc ngày trước, bất kể là nam hay nữa, đều vô cùng có chuẩn mực, còn như bây giờ, đích thực chính là một đám côn đồ, trưởng bối mấy người không dạy dỗ được, vậy thì để những người ngoài như chúng tôi dạy dỗ giúp mấy người”
“Thật là ngạo mạn!” Lại một vị trưởng bối khác lên tiếng: “Việc của thị tộc chúng tôi, không đến lượt người ngoại xen vào”
“Ai muốn lo cho việc của thị tộc các người rốt cuộc như nào” Chị Po bu môi xem thường: “Mấy đứa con nhà các người đều muốn ngồi lên đầu chúng tôi, điều này có liên quan tới chúng tôi”