Bọn họ chỉ cần một người thừa kế mà thôi, nếu người thừa kế không còn vậy thì tìm người khác.
Cô ấy hết cách, chỉ đành ăn mặc trang điểm, sau đó đến khách sạn suối nước nóng.
Hiện tại đã vào thu nhưng mặt trời ban trưa vẫn hơi gay gắt, Tomoka Tanikawa đứng một bên cẩn thận che ô cho cô ấy.
Diên ra rất nhanh, Âu phục giày da, phong thái hiên ngang, đặc biệt là gương mặt của cậu quả thực đẹp đến mức thần linh cũng phải đố ky, một người phụ nữ như cô ấy nhìn mà cũng thấy ghen.
Cậu ấy dùng mỹ phẩm dưỡng da hãng nào vậy?
Ra khỏi nhà có bôi kem chống nắng không?
Cô ấy đang mải suy nghĩ miên man thì nghe được tiếng của Diên.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô chủ của anh, anh không cần có mặt ở đây, âm thầm bảo vệ cô ấy là được.”
“Đã rõ.”
“Rõ cái gì mà rõ? Anh là cấp dưới của ai? Anh nghe anh ta nói làm gì?”
Risa nổi nóng ngay lập tức.
“Xin lỗi cô chủ, xin cô chủ hãy phân phó.”
“Lui ra đi, âm thầm bảo vệ tôi.”
“„’ Đầu Tomoka Tanikawa đầy vạch đen, chỉ thị này có gì khác với yêu cầu của Diên à?
Risa cảm nhận được ánh mắt có phần bất đắc dĩ của Tomoka Tanikawa, cô ấy thấy hơi xấu hổ, gương mặt ửng đỏ.
Cô ấy tức giận đạp một chân: “Tôi nói đơn giản dễ hiểu như thế có gì không được à? Nhớ kỹ thân phận của anh, anh là người của tôi, đừng cấu kết bày trò với người khác.”
Cô ấy cố ý ám chỉ.