Quả thật như Lưu Tiêm Vân nói, không chống lại lực lượng này thì thôi, nhưng càng chống cự thì càng khó chịu.
Tuy nhiên người thường gặp tình cảnh này, ai là không chống cự? Nhất định sẽ liều mạng muốn chạy ra, một khi làm thế, vậy không xa cái chết.
Từ bỏ chống cự, lực hút mạnh mẽ truyền tới, Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân nhanh chóng bị lực lượng này hút vào trung tâm Tịch Hư Lĩnh, lực lượng bành trướng làm Dương Khai cảm giác mình như con thuyền nan giữa bão tố, lúc nào cũng có thể lật úp.
– Sư huynh nhìn kìa. Lưu Tiêm Vân ôm chặt tay Dương Khai, không để ý ngọn núi to lớn đè lên cánh tay Dương Khai đến biến dạng, bỗng nhiên lại hô to.
Dương Khai quay lại nhìn, sắc mặt trầm xuống, phát hiện phía truyền ra lực hút là một cái xoáy lớn đen thui, ở gần đó mặt đất xoay chuyển lộn nhào, vô số chim bay cá nhảy bị hút vào, không biết sống chết.
Hắn muốn thả ra thần niệm tra xét tình hình bên trong, nhưng thần niệm vừa ra liền bị xé nát, đầu óc tê rần, không dám làm bậy nữa.
Lưu Tiêm Vân càng thêm căng thẳng, người run rẩy, như con chim non không tổ giữa trời đông giá rét, nàng không biết bị hút vào lốc xoáy sẽ sống hay chết, nàng vừa đến Tinh Giới chưa được mấy năm, tự nhiên không cam lòng chết như vậy.
Ngẩng đầu nhìn Dương Khai, phát hiện tuy rằng sắc mặt của hắn ngưng trọng, nhưng không thấy hoảng loạn.
Trong lòng cũng vững vàng, cảm thấy dù có chết, nếu có thể chết cùng Dương Khai thì cũng là chuyện tốt. Nghĩ vậy, người nàng cũng thả lỏng ra.
– Bảo vệ tốt bản thân. Dương Khai vỗ nhẹ lên lưng Lưu Tiêm Vân.
Hắn vừa dứt lời, liền cùng Lưu Tiêm Vân bị hút vào lốc xoáy. Thoáng cái, cảm giác choáng váng truyền khắp người, làm hắn không phân biệt được phương hướng, cả thế giới liền tối sầm, không thấy được ánh sáng.
Người không ngừng xoay tròn, tựa như lốc xoáy này là cái hố không đáy, làm người ta lo lắng không biết bao giờ mới đến cuối.
Nhưng làm Dương Khai thoáng yên lòng, là rơi xuống kiểu này không có gì nguy hiểm.
Lưu Tiêm Vân ôm hắn càng chặt hơn, cả người cứng như khúc gỗ.
Không biết đã bao lâu, Dương Khai chợt cảm giác có ánh sáng truyền đến, nhưng dưới lực lượng lốc xoáy, hắn vẫn không thể tỉnh táo nhìn rõ tình hình xung quanh.
Bùm…
Tiếng vang rất lớn, cả người Dương Khai đau nhức, như muốn vỡ ra, nhưng hắn không sợ mà còn mừng, bởi vì khoảng khắc này hắn cảm nhận được mình rơi xuống đất bằng, lực lượng lốc xoáy cũng biến mất, bên tai chỉ nghe thấy tiếng rít chói tai.
Bùm bùm bùm….
Không ngừng có thứ gì rơi xuống xung quanh, có một số còn phủ lên người mình, ngửi mùi, giống như hỗn hợp giữa bùn đất cùng máu thịt, rất khó ngửi.
Dương Khai không dám lộn xộn, sợ lại xảy ra biến cố, cẩn thận vận chuyển nguyên lực bảo vệ mình cùng Lưu Tiêm Vân, phát hiện vận chuyển nguyên lực tự nhiên, không dẫn tới lực lượng kỳ lạ cắn trả, trong lòng thả lỏng.
Lưu Tiêm Vân có lẽ đã ngất đi, không thấy động tĩnh, nhưng nghe được hơi thở của nàng ổn định, rõ ràng không bị thương nặng.
Chừng nửa canh giờ sau, động tĩnh xung quanh mới ổn định, Dương Khai lại chờ một hồi, xác định xung quanh không có nguy hiểm gì, mới vận chuyển nguyên lực, đánh văng hỗn hợp bùn đất bao phủ mình, phóng lên gò đất.
Hắn nhẹ nhàng rơi xuống đất, đầu tiên là kiểm tra tình huống của Lưu Tiêm Vân, phát hiện quả nhiên nàng đã ngất đi, mới bắt đầu kiểm tra hoàn cảnh xung quanh.
Những gì nhìn thấy, làm Dương Khai ngẩn ra.
Hắn phát hiện chỗ mình đứng, lại là một hòn đảo trên biển.
Diện tích đảo này không lớn, khoảng vài dặm, hơn nữa màu đất trên đảo cùng những thứ lẫn lộn, rõ ràng là hòn đảo mới hình thành.
Bởi vì đất chỗ này giống y như đất ở sâu trong Tịch Hư Lĩnh, trên đảo có nhiều thi thể chim thú chảy máu, cả hòn đảo nhuộm một màu đỏ sẫm quỷ dị.
Hải đảo này, nhất định hình thành vì biến cố ở Tịch Hư Lĩnh, lực lượng xoay tròn như lốc xoáy đó mang theo đất Tịch Hư Lĩnh đến đây, chất đống thành đảo!
Xung quanh hải đảo, là biển rộng vô biên, sóng lớn dữ dội.
Càng làm Dương Khai khiếp sợ, là trên biển có những vòi rồng hút nước khổng lồ, những cột nước bay lên trên mặt biển, lên thẳng trời cao, nối giữa trời đất, cực kỳ hoành tráng!
Trên mặt biển có vô số vòi rồng như thế, có lớn có nhỏ, nhưng mỗi cái đều tỏa ra sức hút cực mạnh, khiến người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Chúng không phải đứng yên một chỗ, mà không ngừng di chuyển, tốc độ cũng có nhanh có chậm, hoàn toàn khác nhau, có những cột nước di chuyển nhanh lại như tia chớp, xẹt qua tầm mắt Dương Khai, kéo theo sóng gió ngập trời, lực phá hoại kinh người.
Cảm thụ linh khí thiên địa xung quanh, rất nồng đậm, nhưng Dương Khai cảm thấy linh khí thiên địa trong này có chút khác, khác ở chỗ nào thì hắn không nói được.
Đây là chỗ quỷ quái gì?
Sao đi vào từ lốc xoáy Tịch Hư Lĩnh, lại đến chỗ này?
Nếu nói nơi này là dưới lòng đất Tịch Hư Lĩnh thì không thể nào, dù sao chỗ này nhìn rất rộng lớn, còn có biển rộng, làm sao lại là dưới lòng đất Tịch Hư Lĩnh?
Chẳng lẽ đây là bí cảnh? Dương Khai giật mình.
Nhưng càng nghĩ càng thấy có lý, lúc lốc xoáy cắn nuốt, Dương Khai cảm nhận rõ ràng có dấu vết truyền tống không gian, rất có khả năng lốc xoáy khổng lồ này là cửa vào bí cảnh!
Nếu chỗ này là bí cảnh, vậy thì rắc rối, chỗ này biển rộng mênh mông, hắn đi đâu tìm cửa ra?