Huyền Thiên Lân võ võ vai Trương Thác.
Trương Thác không nói gì nữa, còn nói nhiều hơn nữa, vậy thì là giả bộ.
Đương lúc này, cửa phòng bị người gõ, chỉ thấy quản lý vừa mới đàm phán với đám thanh niên gia tộc đi vào.
“Thật xin lỗi đã quấy rầy bữa cơm của các vị” Quản lý đầu tiên cúi đầu, sau đó mở miệng: “Có thể cùng các vị thương lượng một chút hay không, tạm thời đổi một cái phòng khác, thật sự rất xin lỗi, bữa cơm này, có thể cho các vị miễn đơn”
Để cho quản lý này nói ra hai chữ miễn, cũng không phải quyền hạn của anh ta lớn đến mức nào, mà là vừa rồi, trong quá trình anh ta tới đây, nhận được điện thoại từ ông chủ, hỏi anh ta có phải có một nhóm thanh niên tới đây hay không, nói cho anh ta bất luận như thế nào, đều phải thỏa mãn yêu cầu của những người thanh niên đó, tuyệt đối không thể đắc tội.
Sau khi nhận được điện thoại của ông chủ, mồ hôi lạnh sau lưng, âm thầm cảm thấy may mắn vì cách làm của mình không sai, không đắc tội với những người thanh niên đó, có ông chủ, quản lý này cũng dám nói ra hai chữ miễn đơn.
Nhưng mà, hôm nay nếu anh ta gặp được người khác, chỉ sợ liền sẽ đồng ý, nhưng đối với Trương Thác mà nói, muốn cho anh miễn đơn hay không, căn bản sẽ không có một chút ảnh hưởng, anh không quan tâm tiền bạc, quan tâm chỉ là ý nghĩ của đám người Huyền Thiên Lân.
Mà thời đại mà mấy người Huyền Thiên Lân là thời đại ô cùng cổ xưa, thời đại đó, có rất nhiều suy nghĩ truyền thống, mấy chuyện như ăn cơm đổi bàn này, rất không tốt.
“Không cần, chúng tôi ăn xong những thứ này sẽ đi”
Trương Thác khoát tay áo, đồng thời ném ra một tấm thẻ thành viên hàng đầu thuộc về khách sạn này, loại thẻ thành viên này, khách sạn này sẽ chỉ gửi cho rất ít người, ví dụ như bọn họ từng rất cung kính đem tấm thẻ này đưa đến gia tộc Ferreth, xin Ferreth nhận lấy.
Nhìn thấy thẻ thành viên này, nhân viên quản lý càng thêm khó xử, anh ta chỉ làm việc ở khách sạn này, hai bên đều là nhân vật lớn mà anh ta không thể đắc tội, nhưng điện thoại của ông chủ, vẫn khiến quản lý kiên định một điều, trước tiên đáp ứng nhu cầu của những người thanh niên kia trước.
Nhân viên quản lý vẻ mặt xin lỗi: “Các vị ông chủ, thật sự xin lỗi, bởi vì hôm nay nơi này muốn tiệc chiêu đãi, nhưng tôi quên chuyện này, hiện tại những vị khách đó đến đây, tôi đây…”
