Ánh mắt Khương Tình lạnh như bức tường xám ngậm sương, khiến toàn thân Vương Minh Tuyết trở nên run rẩy.
Ngay sau đó, Khương Tình chợt cảm thấy lòng bàn tay lành lạnh, hơi cúi đầu nhìn xuống, Hạ Nhi đang dùng oxy già rửa lòng bàn tay đầy máu ấy.
Cô cẩn thận mở bàn tay thon dài của Khương Tình ra, một bên quan sát vết thương bị những mảnh thủy tinh cắm vào, một bên không kiềm được nhíu mày lại.
Bây giờ cô thật sự nghi ngờ nữ nhân này không có dây thần kinh cảm giác.
Từng mảnh thủy tinh găm trong da thịt được cô cẩn thận gắp ra ngoài, sau đó rửa sạch và khử trùng.
Cô thậm chí muốn cố ý tăng thêm lực khi lấy những mảnh nhỏ này ra, để cho Khương Tình nhớ rõ.
Nhưng khi nhìn bàn tay vừa đẹp vừa thon dài này, nhớ lại những cử chỉ dịu dàng khi chạm vào cô, làm thế nào cô cũng không thể nhẫn tâm được.
Vì vậy cuối cùng, Hạ Nhi vốn dĩ rất tức giận, nhưng động tác lấy mảnh thủy tinh ra khỏi tay của Khương Tình lại rất nhẹ.
Vất vả lắm mới lấy hết được toàn bộ mảnh vụn thủy tinh ở lòng bàn tay, Hạ Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Khương Tình cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Ánh nắng chiều tà hắt lên mái tóc và cổ áo của Hạ Nhi, trông dịu dàng vô cùng.
Cô không ngẩng đầu, dường như rất bình tĩnh mà tiếp tục bôi thuốc. Nhưng giấu bên dưới sợi tóc nâu nhạt đang xoã lên bờ vai là bờ môi đang mím nhẹ.
Khương Tình rủ mắt nhìn.
Tia tàn bạo dưới đáy lòng vẫn chưa tan đi, cuối cùng vẫn là vì hành động dịu dàng ân cần này của cô, dưới ngọn đèn dịu êm cùng với hơi thở mềm mại mà tan đi sạch sẽ.
“Con mong mẹ hãy cẩn thận suy nghĩ lại về hành động hôm nay của mình.”
Khương Tình không hề ngẩng đầu lên, giọng nhàn nhạt, thanh lãnh đạm mạc.
Ngữ khí như thế thành công khiến Vương Minh Tuyết đỏ rực cả hốc mắt.
Hạ Nhi dùng băng gạc băng bó bàn tay cho Khương Tình.
Cô ngẩng đầu lên, ý cười trên khóe môi giống như đóa lan trắng trong u cốc, tươi mát tự nhiên.
Tự đáy lòng Hạ Nhi biết rõ Vương Minh Tuyết hẳn là cố ý gọi Lam Yên tới đây để làm khó cô. Thế nhưng, cô cảm thấy nỗi lòng của người mẹ lo cho con gái mình thật sự không quá đáng trách.
Không khí trong bàn ăn trở nên ngột ngạt, Hạ Nhi hạ tầm mắt, muốn làm dịu đi không khí và cảm xúc giận dữ của Khương Tình, cô vươn tay cầm lấy chén trước mặt Khương Tình, chậm rãi múc một bát canh.
“Em giúp chị.”
Lam Yên đưa tay tới chặn lại bàn tay đang cầm thìa múc canh của cô, hành động bộc phát quá nhanh, Hạ Nhi chưa kịp trở tay, nước canh nóng bắn ra rơi xuống làm bỏng mắt cá chân cô, chén sứ trong tay cũng không tiếng động đổ hết cả vào người Lam Yên.
“A!!!” Lam Yên hoảng hốt hét lên.
“Con có sao không?” Vương Minh Tuyết hốt hoảng đứng dậy, nhanh chân bước đến trước mặt Lam Yên.
Chân Hạ Nhi cảm giác được một cỗ nóng bỏng, nhưng nỗi đau ấy chẳng thấm vào đâu so với sự thảng thốt và khủng hoảng trong lòng cô lúc này.
“Có sao không? Bảo bối.”
Gần như ngay lập tức, Khương Tình đẩy ghế ra khuỵ một gối xuống xem xét vết bỏng ở mắt cá chân cô.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi tới, thổi tung mái tóc nâu nhạt của Hạ Nhi, lộ ra dung nhan lạnh giá như sương tuyết, cô buông tầm mắt, thậm chí không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:
“Em không sao.”
Khương Tình thở phào nhẹ nhõm, tay vẫn xoa nhẹ nhàng lên cổ chân cô, đáy mắt nâu sẫm thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
Lam Yên lại không tốt được như thế, cánh tay bị canh nóng làm bỏng một mảng lớn, một chiếc xe lập tức đến Khương gia, đèn xe trắng lóa một mảng.
Hạ Nhi nhìn Lam Yên được Vương Minh Tuyết đỡ lên xe, cảm giác buốt lạnh khiến hai chân của cô tê cứng, không thể đi thêm bước nào nữa.
Ánh mắt Lam Yên liếc về phía cô, khoé môi cong lên nụ cười rất nhạt nhẽo.
Xe đã đi xa, chỉ còn dư lại một điểm sáng, xung quanh là ánh đèn đường rực rỡ như xé toang bầu trời đêm thành nhiều mảnh.
Gió đêm thổi qua như cứu vớt thần kinh ngơ ngẩn của Hạ Nhi, cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình:
“Mẹ chị không thích em.”
Tay phải đang nắm tay cô của Khương Tình càng thu chặt, cô bị kéo tới, Khương Tình giữ rịt cô trong lòng, tay và cánh tay cô bị giữ cả trước ngực.
“Đừng lo. Em có tôi mà.”
Chất giọng trầm của Khương Tình lọt vào tai cô.
Một bữa ăn gia đình lại kết thúc bằng một cách thức như thế.
_______
Sự việc ngày đó xảy ra Hạ Nhi cũng cố gắng không để trong lòng, cô chỉ quan tâm thái độ của Vương Minh Tuyết dành cho mình, dù sao bà ấy vẫn là mẹ của nữ nhân mà cô yêu.
Hoàng hôn nhuộm đỏ một khoảng trời, chút nắng tàn hắt xuống khiến thế gian vạn vật cũng được nhuộm đỏ.
Khu vườn được chau chuốt mỗi ngày một đẹp hơn, ngay cả nắng tàn cũng thật ưng mắt.
Hạ Nhi trầm mặc nhìn ra ngoài ban công.
Ba ngày rồi cô không rời khỏi biệt thự, thỉnh thoảng Kha Viễn sẽ đến thông báo cho cô về tình hình của Dung Lạc và Hạ gia.
Cô chỉ biết là không có chuyện gì, nhưng có điểm gì đó khiến trong lòng cô không được thoải mái lắm, thời gian này cô cũng khá rảnh rỗi, thường xuyên ngồi ngẩn người, tạm gác lại mọi chuyện trong công ty để Hàn Tịch và ông Hạ giải quyết, cô chỉ phải lo chuyện hôn lễ và tiệc ra mắt trọng đại sắp diễn ra vào tối mai.
Nhìn thẳng ra con đường đá xanh bên ngoài, hoàng hôn buông xuống, thiêu cháy một nửa bầu trời.
Bình an, yên ấm, căn biệt thự này vốn dĩ là nơi thích hợp nhất để sống và ngồi ngẩn người như vậy.
Hạ Nhi ngồi trên ghế mây ngoài ban công, một tay cầm tách trà, vừa nhìn chăm chú vườn hoa vừa nhàn nhã uống trà, trên người chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng manh, vạt áo dài quá gối, kết hợp với chiếc quần dài trắng, chỉ dùng một cây trâm bằng bạc búi cao mái tóc dài lên, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ không điểm tô bất kì thứ gì. Thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi vài cánh hoa hồng bay qua, đẹp như một bức tranh.
Phía sau cô, Kha Viễn và Hàn Tịch từ bên ngoài bước vào.
Nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ đó liền hơi ngẩn người ra một lúc, ngay sau đó Kha Viễn vội vàng trấn tĩnh lại, mới lên tiếng:
“Tiểu thư! Vương quản gia muốn gặp cô.”
Hạ Nhi nghe thấy, chậm rãi gật đầu, cô vốn dĩ dự định đi thăm Dung Lạc, nhưng Khương Tình liên tục trấn an cô, bảo cô không cần lo lắng, nên cũng chưa trực tiếp hỏi chuyện.
Lúc này Vương Luân đến, cô muốn hỏi thăm kĩ lưỡng tình hình của Dung Lạc một lần.
Một lát sau, một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc, mặc quần áo trang trọng uy nghiêm, vô cùng chỉnh tề. Mày như gió, mắt như sao, gương mặt góc cạnh nổi bật, từ ngoài cửa chậm rãi bước vào.
Vương Luân khẽ cúi đầu, lên tiếng:
“Hạ tiểu thư.”
Ngữ khí kì lạ của Vương Luân khiến Hạ Nhi đang định hỏi chuyện liền khựng lại, đáy lòng ẩn ẩn chút bất an, thời gian gần đây cô cứ thấp thỏm không yên, không biết mình đang sợ hãi chuyện gì, cũng không biết mình đang lo lắng điều gì.
Chỉ là linh cảm được một điều gì đó không tốt lắm.
Trái tim cô cứ nảy lên nảy xuống, rất khó chịu.
Ngay lúc này, Vương Luân nhìn cô, trầm mặc một lúc rồi nói:
“Hạ tiểu thư! Tiểu thư có chuyện rồi.”
Hạ Nhi chỉ cảm thấy có gì đó ném thẳng vào tai, trong giây lát đau đớn khủng khiếp rồi vang lên một tiếng nổ ầm.
Đầu óc cô trống rỗng, chân mềm nhũn, một giây sau, Hàn Tịch từ phía sau lao tới, đỡ vững cô từ phía sau mới tránh không ngã rạp xuống đất.
“Hạ tiểu thư! Cô bình tĩnh một chút.”
Hàn Tịch nhắc nhở một câu.
Hạ Nhi cắn răng, liều mạng nắm chặt tay lại, để mặc cho móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đau dữ dội, đánh thức lý trí của mình quay về, cô quay sang Kha Viễn, gằn giọng:
“Không phải nói Dung Lạc không có chuyện gì sao?”
Cô chỉ có thể dựa vào sức mạnh của Hàn Tịch để đứng vững, khi lên tiếng hỏi, giọng cũng run rẩy.
Kha Viễn cúi đầu, không nói một lời.
Vương Luân nhìn cô, trầm giọng nói:
“Họ biết không giấu được cô nữa nên mới để tôi gặp cô. Tin tức sắp lan ra rồi, chẳng mấy chốc sẽ truyền ra ngoài thôi. Hội đồng quản trị Dung thị cũng đang loạn.”
Dứt lời, Vương Luân cúi đầu, giọng rất nghiêm túc:
“Tôi đã hết cách, nên đến để đưa cô đi gặp tiểu thư.”
Hạ Nhi nghe thấy, cô ôm ngực thở dốc, liều mạng nuốt nước bọt, nhưng trái tim vẫn như bị bốc cháy vậy, cổ họng bỏng rát.
“Đi. Tới chỗ Dung Lạc.”
“Hạ tiểu thư! Không thể.”
Một giọng nói uy nghiêm lạnh nhạt ngắt lời cô.
Hạ Nhi quay đầu lại, là La quản gia.
La quản gia có vẻ đã ngoài bốn mươi, mặc một bộ áo đuôi tôm lịch lãm, trông rất có tinh thần. Nhất là đôi mắt ấy, sáng quắc, gương mặt hồng hào, tay đeo một đôi giăng tay trắng muốt.
Hàn Tịch nhanh chóng bước tới chắn trước mặt Hạ Nhi, lạnh giọng:
“La quản gia, Dung tổng hiện tại đang trong tình trạng như vậy, Khương tổng lại cố ý giấu tiểu thư, chuyện này là có mục đích gì?”
La quản gia nhìn Hàn Tịch, khí thế hai bên bỗng nhiên trở nên căng thẳng, khiến người ta ngộp thở.
Hạ Nhi không nói không rằng, lướt qua La quản gia đi thẳng ra ngoài.
Chân cô vẫn còn run, thậm chí là hơi bị chuột rút, nhưng động tác rất nhanh.
Ngoài cổng, Hàn Tịch mở cửa chiếc Ferrari, Hạ Nhi không chút lưỡng lự chen người đi vào, chiếc xe lấy tốc độ rất nhanh lao tới bệnh viện.