Thật ra nhìn thấy cô như vậy, 333 cũng biết là Vân Yến bị tính kế. Còn về nguyên nhân chắc là do hận thù lâu đời đi, nó cũng không tiện hỏi kĩ.
Nghe được âm thanh ỉu xìu của 333, Vân Yến tùy ý đáp, sự thật thì cô không quan tâm cho lắm đến việc mình bị truy nã.
Dù bọn họ có truy nã cũng không bắt được cô nha?
Cô cũng không ngại bị bắt, bị bắt thì chỉ cần trốn ra thôi.
“Bây giờ ngươi thoát li khỏi ta cũng được, ta sẽ tìm người thay ta hoàn thành nhiệm vụ cho ngươi.”
333 lập tức phủ định.
“Tôi không có ý như vậy đâu Vân Yến, sự tích của cô tôi cũng đã biết đến vài phần.” 333 cảm thán, “Cũng không ngờ là tôi có thể gặp được cô đâu.”
Nghe được sự sùng bái trong giọng của 333, Vân Yến hơi nhướng mày.
“Phải không?”
“Thật đó, tin tức về cô giữa các hệ thống với nhau là rất nhiều.” 333 hào hứng nói.
Vân Yến gật gù.
Thật ra cô không biết mình có gì để cho bọn hệ thống sùng bái, là việc cô sửa chữa vị diện giỏi hay việc cô đánh một lúc nhiều chủ thần ra bã?
“Hình như cô không biết nhiều đến tổ chức nhiệm vụ giả nhỉ?” 333.
“Ừ, trước giờ ta toàn bước thẳng vào thành của đám chủ thần rồi đánh họ, cũng không biết gì nhiều về nhiệm vụ giả cũng không vào được thành của bọn họ, ta bị kết giới ngăn cản.” Vân Yến nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, lời nói có vài phần mỉa mai.
Bọn họ lấy lý do là người sửa chữa vị diện phải hành sự kín đáo cho nên yêu cầu cô không cho ai biết thân phận của mình. Vì thế mà nhiệm vụ giả cũng không biết đến sự tồn tại của cô, cũng rất ít bắt gặp được cô.
“Thật ra tôi có biết vài chuyện gần đây ở tổ chức nhiệm vụ giả, nếu như cô muốn…”
333 còn chưa nói xong đã bị Vân Yến đánh gãy, “Không cần thiết, ta không hứng thú.”
“Được thôi.” 333 không ép buộc cô.
“Thôi được rồi, đưa ra nhiệm vụ đi, thời gian rỗi cũng không lâu đâu.” Vân Yến híp mắt, lại nhảy xuống mặt đất, nhàn nhã bước chân đi.
Khải Đồ cũng sẽ không ngốc ở Y Dược quán lâu, chắc là sau khi đỡ bệnh sẽ chạy đi tìm cô.
Lỡ như hắn chưa kịp tìm ra cô mà đã chết thì lại phiền cho nên Vân Yến muốn hành động nhanh một chút, tiết kiệm thời gian, đảm bảo an toàn.
333 tán thành, sau đó liền đưa ra nhiệm vụ đầu tiên cho Vân Yến.
“Nhiệm vụ làm người tốt đầu tiên: Giải cứu công Chúa Mộc Tinh – Mộc Doanh Doanh khỏi tên ma tu khét tiếng Ngu Hề.”
Vân Yến chớp mắt, con ngươi đen láy hơi chuyển động.
Ngu Hề?
Nghe tên quen thật.
Chắc không phải người quen đâu nhỉ?
Vân Yến hỏi: “333, Ngu Hề là ma thần thượng cổ?”
“Đúng nha, làm sao cô biết được?” 333 bất ngờ hỏi ngược lại cô.
Nghe được đáp án như vậy, Vân Yến không ngoài ý muốn thở dài một tiếng.
Vậy là vị diện này của tên tóc đỏ.
Vân Yến cảm thấy có chút trầm cảm.
Ngu Hề có một tia linh hồn lực của tên tóc đỏ vì thế hắn cũng xem như là thiên đạo của thế giới này.
Nhiệm vụ đầu tiên này có chút khó chơi.
Tên tóc đỏ ngày trước rất thích ( ăn đánh) cô, cho nên khi cô đến vị diện của hắn sửa chữa, Ngu Hề liền dán lấy cô không buông.
Thật ra đối với Ngu Hề và tên tóc đỏ, Vân Yến có một cảm xúc rất ám ảnh.
Chính là cảm xúc vừa nhìn thấy là muốn đánh một trận cho hắn mau chết tươi.
Cho đến bây giờ Vân Yến vẫn còn rất ám ảnh.
Nghĩ mà xem, một tên mà suốt mấy chục ngàn năm dán lấy ngươi, lúc nào cũng đi tìm ngươi, gặp là nói lời yêu thương sến súa còn cố ý làm một thanh kiếm màu đỏ có kiểu dáng gần giống thanh kiếm thanh kiếm của ngươi… mặc bao lời từ chối cùng bao lần bị đánh vẫn một mực dính lấy ngươi.
Làm sao mà không ám ảnh?
Vân Yến ẩn ẩn có cảm giác không tốt.
Nhưng lại nghĩ kĩ một chút, Vân Yến lại nhớ ra một chuyện.
Nếu như không có việc gì thì linh hồn lực của tên tóc đỏ trong Ngu Hề sẽ không thức tỉnh, như vậy thì hẳn là sẽ không có việc gì.
Vân Yến tự an ủi mình.
Thấy Vân Yến sau khi nghe câu trả lời của mình liền im lặng, 333 lên tiếng gọi cô.
“Vân Yến? Vân Yến?”
“Có chuyện gì?” Vân Yến khôi phục thân sắc đáp.
“Không có việc gì, chỉ là muốn nhắc cô đi làm nhiệm vụ mà thôi.” 333 thấy Vân Yến đã không có việc gì liền nói thêm, “Mộc Doanh Doanh hiện tại đang ở Kim Tinh trong lâu đài của Ngu Hề, lần này cô cẩn thận một chút, nếu để cho Ngu Hề biết cô đến vì Mộc Doanh Doanh hắn sẽ ngay lập tức giết chết nàng ta.”
“…Tính tình ghê gớm như vậy?” Vân Yến giật khóe miệng.
“Đúng vậy, còn rất ác độc.” 333 gật gù, lại bỏ thêm một câu, “Hắn thấy công chúa Mộc Doanh Doanh đẹp cho nên mới bắt về ngắm, lâu lâu lại bắt nàng ta bỏ vào đám ma thú để xem hình ảnh chật vật sợ hãi của nàng ta, tiện thể hù dọa quốc vương Mộc Tinh một chút.”
Vân Yến: “…”
A, lâu ngày không gặp vẫn thật biến thái.
Vân Yến sờ sờ khuôn mặt mình.
Chắc sẽ không thấy cô đẹp mà bắt luôn cô đâu nhỉ?
Sợ hãi nha.
“Vân Yến nha, không cần lo, cô lợi hại như vậy chắc chắn đối phó với Ngu Hề rất dễ dàng.” 333 thấy Vân Yến có một tia ghét bỏ cùng lo lắng liền cổ vũ.
Thật ra nó không biết cô lo lắng là vì sợ mình quá tay giết luôn Ngu Hề.
Ngu Hề là ma thần thượng cổ lại là thiên đạo, nếu như giết chết hắn thì vị diện này sẽ mất cân bằng nghiêm trọng từ đó sinh ra lỗi để rồi từ từ vỡ nát.
Mà Vân Yến cũng không có khả năng tự tạo ra một thiên đạo mới cho nên nếu Ngu Hề thật sự chết thì tóc đỏ buộc phải tới đây xem tình hình.
Nghe 333 cổ vũ, Vân Yến gật gật đầu sau đó bắt đầu hành trình đi đến Kim Tinh để giải cứu công chúa.
Từ đây đến Kim Tinh thật sự là một chặng đường rất dài với bao nhiêu chông gai trắc trở mà cô phải trải qua.
Bất quá Vân Yến ngại phiền cho nên cô liền đi tìm mấy kẻ có truyền tống phù để lấy một cái, cô có trả tiền vì thế đừng ai chất vấn cô ỷ thế hiếp người!
Người bị lấy truyền tống phù: “…” Vâng, cô ta có trả tiền.
Vì thế đừng ai chất vấn cô ta, hắn không muốn gặp lại cô ta một lần nào nữa!
Quá đáng sợ rồi, lấy một cái truyền tống phù của hắn rồi trả bằng một thanh pháp khí không rõ nguồn gốc một cách không thể nào dọa người hơn nữa.
Nhưng mà nhìn thanh pháp khí này cũng lợi hại nha…
Thôi vậy, coi như cắt một miếng thịt bò đổi một miếng thịt trâu.