Khi cảm giác ấm áp đi vào trong thân thể đang lạnh băng, Lưu Minh Ngọc run lên, cảm thấy như sắp không thể thở được nữa.
Khi cảm giác hoan lạc ùa tới, Lưu Minh Ngọc hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, hơi men rượu khiến cô chếnh choáng, say sưa hòa nhịp với Dương Thần, trở nên phóng túng điên dại.
Một đêm du dương trôi qua trong chớp mắt.
Ngày hôm sau hôm sau, trời tảng sáng.
Dương Thần ngồi dậy trên giường, toàn thân Lưu Minh Ngọc cuộn tròn trong chiếc chăn nhung trắng tinh, chỉ lộ ra một vài sợi tóc đen mượt.
– Dậy đi nào mèo lười, ngắm mặt trời thôi.
Dương Thần toàn thân không mặc gì cười vỗ vỗ mông Lưu Minh Ngọc.
Lưu Minh Ngọc từ từ chui ra khỏi chăn, mơ màng khẽ hừ lên một tiếng oán trách, lúc này Dương Thần cảm thấy người phụ nữ trưởng thành cũng nũng nịu như một cô bé vậy.
– Đều là tại anh… Làm em không dậy nổi…
Lưu Minh Ngọc trách móc, tối qua hai người như điên cuồng, cô thấy cảm giác tê dại đêm qua vẫn chưa hết.
Dương Thần khẽ cười, đột nhiên luồn tay vào trong chăn, dùng sức nhấc lên ôm lấy Lưu Minh Ngọc.
– Á…
Lưu Minh Ngọc hét lên một tiếng kinh ngạc, toàn thân cuộn tròn trong chăn được Dương Thần nhấc bổng lên.
Dương Thần ôm chặt lấy Lưu Minh Ngọc toàn thân đang co rút lại, hôn lên khuôn mặt xinh xắm của cô:
– Trời lạnh, anh ôm em như thế này ra nhé.
Nói xong, Dương Thần bế cô ra ngoài ban công, gió lạnh cũng không khiến Dương Thần khó chịu.
– Anh mặc đồ vào đi đã, nếu không sẽ cảm lạnh đấy.
Lưu Minh Ngọc lo lắng nói, cô ở trong chăn mà còn cảm thấy lạnh cóng.
– Anh khỏe lắm, em biết mà, không sao đâu.
Dương Thần nháy mắt với cô.
Lưu Minh Ngọc khuôn mặt đỏ hồng xấu hổ, nhìn Dương Thần bằng ánh mắt dịu dàng hơn, bao nhiêu cảm xúc phức tạp trong lòng trỗi dậy.
Khi những áng mây màu đỏ nhuộm hồng bầu trời, Lưu Minh Ngọc mới rời mắt khỏi Dương Thần, say sưa nhìn về phía mặt trời mọc.
– Dương Thần…
– Sao hả em?
– Anh đã từng dẫn người phụ nữ nào khác đi ngắm mặt trời chưa?
– … Chưa.
– Vui quá, em cũng có thể làm người đầu tiên cùng anh ngắm mặt trời mọc.
Dương Thần hơi ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt dịu dàng của Lưu Minh Ngọc, khuôn mặt trái xoan ánh sắc hồng của mặt trời trở nên vô cùng rực rỡ.
Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng Dương Thần, mình thật sự đã quá tham lam, những người phụ nữ bên cạnh ta đều phải chịu khổ sở rồi.
– Tiểu Ngọc Nhi… Xin lỗi em, trong chuyện này anh rất bướng bỉnh… anh luôn cho rằng phương thức tốt nhất của tình cảm không phải là dứt bỏ, mà là đối xử thật tốt với những người mà mình yêu thương, có lẽ đây là một lý do để trốn tránh trách nhiệm, nhưng anh sẽ không làm như thế đâu.
Dương Thần tự cười giễu cợt bản thân.
– Anh sẽ đối xử tốt với em.
Lưu Minh Ngọc không nói gì, rụt đầu chui vào lòng Dương Thần.
Phút giây bình yên hạnh phúc bị đứt quãng bởi tiếng chuông điện thoại.
Dương Thần ngần ngại nhìn Lưu Minh Ngọc, bế cô trở lại trong phòng, đặt cô xuống giường rồi cầm điện thoại lên.
Là Sắc Vi gọi, Dương Thần thấy hơi ngạc nhiên.
– Sắc Vi, cưng à, sao gọi anh sớm thế?
Sắc Vi giọng không thoải mái:
– Chồng ơi, tối qua có phải anh không ở nhà phải không?
– Ừ, anh qua đêm ở ngoài.
Dương Thần có dự cảm không hay.
Sắc Vi khẽ thở dài:
– Em biết mà…
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ở nhà có chuyện gì sao?
Sắc mặt Dương Thần trở nên u ám.
– Lần trước anh bảo em cử người đến bảo vệ người nhà anh, em đã phái bốn thủ hạ giỏi đến đó bí mật bảo vệ, còn dặn họ ngày nào cũng phải báo cáo tình hình lại cho em. Hôm nay tự nhiên em mất liên lạc với họ, em đã cử người đi điều tra, đêm qua… Họ đã bị trúng thuốc mê.
– Vậy tình hình trong nhà anh thì sao?
Đó mới là điều mà Dương Thần quan tâm nhất lúc này.
– Cửa biệt thự mở suốt đêm, nhưng trong nhà… không có một ai.
– Anh biết rồi…
Dương Thần ngắt điện thoại, hít một hơi rồi nói với Lưu Minh Ngọc với vẻ mặt nghi ngờ:
– Anh có việc gấp, không ăn sáng với em được, anh đã trả tiền phòng rồi, lát nữa em trả thẻ rồi đến công ty đi nhé.
Nhìn Dương Thần vội vã muốn đi, Lưu Minh Ngọc lo lắng hỏi:
– Dương Thần, xảy ra chuyện gì thế? Có cần em đi cùng không?
– Không có gì em yêu ạ.
Dương Thần mỉm cười rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Hắn chạy như bay về phía khu để xe, nổ máy rồi phóng ầm ầm về Long Cảnh Uyển.
Trên đường Dương Thần lại gọi cho Sắc Vi, nhờ cô lên mạng tìm kiếm xem Lâm Nhược Khê và vú Vương đang ở đâu, tuy biết cơ hội ít ỏi nhưng vẫn muốn tìm kiếm.
Có thể đánh thuốc mê người của Sắc Vi, đưa hai người khỏe mạnh đi mà thần không biết quỷ không hay thì đối phương chắc chắn không phải loại đạo tặc thông thường, mắt Dương Thần vằn lên một tia sát khí.
May mắn là đối phương bắt Lâm Nhược Khê và vú Vương có lẽ là để đàm phán chuyện gì đó, nếu như thế thì tạm thời hai người vẫn an toàn, điều mà Dương Thần muốn biết nhất là kẻ đó là ai.
Cho dù là ai, dám lợi dụng lúc ta vắng nhà để ra tay bắt cóc vợ mình thì Dương Thần đã không có ý định nương tay rồi.
Khi trở về biệt thự Long Cảnh Uyển, quả nhiên cửa chính đã bị mở toang.
Dương Thần xuống xe, nhanh chóng đi vào phòng khách, phát hiện phòng khách chẳng có thay đổi gì, cũng chẳng có dấu vết gì bị khám xét.
Dương Thần nhíu mày, chạy lên phòng của mình ở tầng hai, quả nhiên có dấu hiệu bị lục lọi, quần áo và đồ đạc vứt tứ tung.
Đúng lúc đó Dương Thần phát hiện có mảnh giấy để lên trên đầu giường của Dương Thần!
Dương Thần tiến lại gần, cầm mảnh giấy lên.
chữ trên mảnh giấy không phải là tiếng Trung mà là tiếng Nhật.
“Minh Vương Các Hạ, chỗ ở của các hạ quá rộng lớn, muốn tìm hòn đá thần quả thật khó khăn.Chúng tôi sẽ đợi chờ tại vườn thực vật ngoại ô Nam Trung Hải, dùng hòn đá thần trên tay ngài để đổi lấy tính mạng của người nhà ngài.”
Ngay lập tức, mảnh giấy bị Dương Thần xé vụn, Dương Thần lập tức nhớ ra, gọi điện cho Sắc Vi.
“Sắc Vi yêu quý, gọi người của em dừng tìm kiếm, kẻ địch lần này bọn họ không thể đối phó được”
Sắc Vi nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Dương Thần, không nói thêm nhiều, chỉ nhắc nhở một câu “cẩn thận”rồi tắt máy.