Ngón tay Đường Tuấn gõ gõ mặt bàn, nói: “Không có việc gì thì ngày mai sẽ quay trở về.”
Trần Bá Phước nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Vậy thì đại sư Đường, về sự việc xảy ra trong cuộc thi đấu quyền thuật này thì tôi phải nói với Lý Quang Huy như thế nào?”
Đường Tuấn hơi trầm ngâm rồi nói: “Nói đúng sự thật là được.”
Nếu lần này anh còn muốn giấu diếm thân phận tông sư của mình nữa thì không thể nào, trận đấu ở thành cổ Bắc Ninh đã có rất nhiều người biết, qua không bao lâu nữa thì thông qua đủ mọi con đường thân phận tông sư thiếu niên hàng đầu của anh sẽ bị truyền bá ra ngoài. Về chuyện sau khi Lý Quang Huy biết được sẽ suy nghĩ cái gì, anh không để ở trong lòng. Giống như con voi có bao giờ để ý đến con kiến đâu, Lý Quang Huy chỉ là người thường, cho dù có tiền có thế thì cũng chỉ là một con kiến lớn hơn một chút mà thôi.
“Đã biết.” Trần Bá Phước trả lời.
“Đúng rồi, đại sư Đường, tôi có một món quà muốn tặng cho ngài.” Bỗng nhiên Trần Bá Phước nói, sau đó ông ta gọi to ra ngoài cửa: “Mang người vào đây!”
Cửa phòng khách được đẩy ra, cấp dưới đắc lực của Trần Bá Phước kéo theo một người đàn ông mặt mũi bầm dập đi vào.
“Đại sư Đường, người này là tên đầu sỏ mới được bọn lưu manh địa phương bầu ra sau khi Hồ Tam đã chết, tên này con ồn ào nhốn nháo khắp nơi nói muốn tìm ngài báo thù. Tôi đem thằng này bắt tới cho ngài, ngài muốn xử lý như thế nào?” Trần Bá Phước thật cẩn thận mà hỏi han. Nếu là ngày hôm qua thì ông sẽ không bao giờ đi chùi đít mấy việc này cho Đường Tuấn, nhưng mà bây giờ thì mấy chuyện chùi đít này có rất nhiều người tranh giành muốn làm cho Đường Tuấn.
“Hồ Tam là gì của cậu?” Đường Tuấn nhìn người đàn ông, hỏi.
“Tao tên Hồ Nhị, Hồ Tam là em họ của tao, nghe nói là mày giết nó, tao muốn báo thù cho nó” Người đàn ông này có làn da ngăm đen, nói chuyện hung hăng tục tĩu.
Vẻ mặt Hồ Nhị dữ tợn mà nói: “Lúc nào cũng muốn, chỉ tiếc là mấy người xấu xa từ bên ngoài đến như tụi mày chỉ biết lấy nhiều hiếp ít. Bằng không lấy cái bộ dạng ẻo lả của mày, tao đánh mấy quyền là mày đã chết thẳng cẳng. Võ công em trai tao lợi hại như vậy, không biết mày đã dùng cái loại thủ đoạn đê tiện gì để giết nó! Nó chết quá oan uổng!”
Cuộc chiến ở trong khe núi chỉ có người của các thế lực khắp nơi tới xem và tham gia, người ở thành cổ Bắc Ninh không được cho phép vào xem cuộc chiến. Cho nên Hồ Nhị nói ra mấy lời này thật là rất đúng lý hợp tình.