Điều khiến Hạ Liên Phòng cảm thấy chú ý, lại là huynh đệ Nhiếp gia.
Đương nhiên, Nhiếp Tĩnh không xuất hiện, người này xưa nay không thích gặp ngoại nhân, nơi nhiều người nhất định không nhìn thấy hắn. Nhớ lại ngày đó nếu không phải muốn gây sự chú ý với nàng, Nhiếp Tĩnh chắc cũng sẽ không tham dự Hội hoa xuân Nguyên Tiêu đi? Điều thực sự khiến Hạ Liên Phòng cảm thấy tò mò là thiếu niên mặt con nít ngồi bên người Nhiếp Sở.
Thanh vương chú ý đến tầm mắt của Hạ Liên Phòng, khẽ cúi đầu giải thích cho nàng: “Chớ bị bề ngoài không lớn của kẻ đó lừa, bên trong ngũ tuấn Nhiếp gia, hắn chính là kẻ có tâm tư ác độc nhất, nụ cười trên mặt hắn nhìn thì sáng lạn, nhưng đáng tiếc lại là có độc.”
“Hắn thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn.”
“Sinh một trương mặt con nít, trời sinh nhìn liền giống đứa bé.” Thanh vương như như nhớ tới cái gì đó, mỉm cười. “Chính là dựa vào gương mặt này, không biết bao nhiêu người đã bị hắn hại chết.”
Chỉ nhìn mặt của người kia, Hạ Liên Phòng thật sự không cách nào tưởng tượng “Ác độc” trong miệng nói Thanh vương sẽ xuất hiện tại trên dung mạo như vậy. Nếu nói Nhiếp Tĩnh cho người khác cảm giác như là Thiên Thần, vậy thì Nhiếp Chấn giống như là kim đồng luôn mỉm cười bên người quan thế âm bồ tát, làm cho ai cũng có cảm giác muốn thân cận, nếu có thể thấy hắn cười, sợ là ngay cả mệnh cũng nguyện ý hai tay dâng lên. “Đám người Nhiếp gia này, thật đúng là mỗi người một vẻ.”
Thanh vương xốc hạ mí mắt, thản nhiên nói: “Đáng tiếc đều sẽ chết hết.”
Hạ Liên Phòng xì một tiếng cười ra, nụ cười này của nàng có lực sát thương rất lớn, lập tức đưa tới vài đạo ánh mắt! Đều nói nam nhân háo sắc, những lời này một chút cũng không giả. Mặc dù nam tử Đại Nguyên xem thường những nữ tử Đại Tụng yếu đuối búng tay một cái là có thể ngã, nhưng điều này cũng không đại biểu bọn họ không biết thưởng thức mĩ mạo nữ tử Đại Tụng! Nụ cười này của Hạ Liên Phòng, thật sự giống như hoa xuân đang nở khắp nơi, hết sức kiều mỵ động lòng người, không ít kẻ nhìn đến ngây người.
Trong đó cũng bao gồm Nhiếp Chấn. Hắn nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng một hồi, lau nước miếng bên miệng, cảm khái nói: “Mẹ ơi, trách không được lục đệ si mê nữ tử này như thế, đổi lại là ta, ta cũng nhịn không được nha!”
Nhiếp Sở trừng mắt nhìn hắn một cái: “Có thể có chút tiền đồ hay không? Trừ cái mặt, Hạ Liên Phòng kia có gì tốt? Các ngươi một cái hai cái, đều bị nàng đổ thuốc mê! Ngươi quên lời đại ca nói rồi? Nữ tử này chỉ là nhìn qua mĩ mạo ôn hòa, kì thực tâm cơ thâm trầm, ngươi coi trọng nàng, cẩn thận cũng bại ở trong tay nàng!”
“Tam ca ngươi nói vậy là không đúng ròi, lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, huống chi, ngựa hoang cương liệt mấy ta cũng có thể thu phục, chẳng lẽ còn không khống chế được một nữ nhân? Ngươi không khỏi cũng quá coi thường ta!”
Nghe ra trong lời nói Nhiếp Chấn có vẻ không phục, Nhiếp Sở sợ hắn xúc động đi xuống tay với Hạ Liên Phòng, vội nhiều lần dặn dò: “Ngươi phải nhớ kỹ cho ta, tuyệt đối không nên đánh chủ ý lên Hạ Liên Phòng, có nghe thấy không? Sáu huynh đệ chúng ta, bẻ gãy hai người ở trên tay nàng, đại ca còn bị phế hết võ công, hết thảy đều là do nàng ban tặng! Nếu ngươi vẫn là người Nhiếp gia, phải giữ một khoảng cách với nàng!”
Nhiếp Chấn bĩu môi: “Đại ca đó là vì bản thân hắn ngu ngốc.” Lại đi chọn cách ban đêm đến thăm khuê phòng cô nương người ta, bị bắt là đáng. Nhiếp Chấn vẫn không biết ngượng ngùng nói, chung quy đại ca nhà hắn bị đả kích đã rất lớn. “Thế mà lại bị một cô nương bắt lấy, những gì học được đều cho cẩu ăn hết rồi.”
Nhiếp Chấn xưa nay là kẻ phản nghịch trong Nhiếp gia, hắn thích khiêu chiến quyền uy của bất cứ ai trong Nhiếp gia, cho dù là Tín Dương hậu cũng thường xuyên bị hắn chọc tức gân xanh đập loạn. Nay Tín Dương hậu chết, Nhiếp Thương bị phế, Nhiếp Mang tung tích không rõ, Nhiếp tứ chết, chỉ còn lại Nhiếp tam, người có thể quản được Nhiếp Chấn lại càng ít đi. Nếu tiếp tục như vậy, sớm hay muộn sẽ gặp chuyện không may. Nhiếp Sở cũng biết bản thân mình không quản được ý nghĩ của Nhiếp Chấn, chỉ đành phải ghé vào lỗ tai hắn lải nhải nhắc đi nhắc lại nhiều lần: “Ta không quan tâm ngươi muốn làm cái gì, chỉ cần ngươi không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của quốc sư đại nhân là được, nhưng nếu ngươi làm bại lộ dù chỉ một chút thì chớ trách ca ca ta không nể mặt!”
Nghe ra sự nghiêm túc trong lời Nhiếp Sở nói, Nhiếp Chấn gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, đồng thời lại liếc mắt nhìn Hạ Liên Phòng, thấy nàng đã thu hồi nụ cười tuyệt mỹ thoát tục, trong lòng không khỏi tiếc hận: nụ cười xinh đẹp như vậy, hắn còn muốn nhìn lâu thêm lát nữa cơ! Sao lại không cười nữa vậy?
Nghĩ đến đây, trong lòng bất giác thấy buồn bực, châm cốc rượu uống một mình, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Liên Phòng. Cho dù Thanh vương đã chú ý đến tầm mắt của hắn thì Nhiếp Chấn vẫn không chút nào thu liễm. Hiện tại hắn đã không phải người Đại Tụng, chẳng lẽ Thanh vương còn dám tiến lên tìm hắn gây sự hay sao? Nay hắn (NC) không phải binh tướng dưới tay hắn (TV), Thanh vương muốn gây phiền toái cho hắn cũng phải xem bản thân mình đang ở trên địa bàn của ai!
Mạch Khả Hãn vương nói vài câu sau đó tuyên bố săn bắn bắt đầu, vì thế, đám nam nhân như tên rời cung bắn đi ra ngoài, bọn họ đều mơ ước có thể thắng lợi trở về, bởi vì Hãn vương nói , ai đứng hạng nhất có thể được phong làm Bách phu trưởng! Còn nếu là các vương tử lại càng có thể nhận được phần thưởng lớn!
Trong đám người, trừ bỏ kia mấy kẻ kia dám quang minh chánh đại trộm nhìn Hạ Liên Phòng, còn có một trung niên nam tử ngồi không mà hưởng, nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng, thực sự nước miếng cũng sắp tràn cả ra, dáng vẻ bụng phệ kia thật sự là vô cùng ghê tởm.
Bởi vì cố kỵ Thanh vương cho nên hắn không dám nhìn không chút kiêng kỵ, nhưng mà càng không nhìn thì lại càng muốn đem dung nhan xinh đẹp kia ấn vào trong đầu một lần. Trên đời sao lại có người xinh đẹp như vậy chứ? Mấy tiểu thiếp kia của hắn gộp vào cùng một chỗ cũng so ra kém tiên nữ này nha!
Không biết 5000 dê đầu đàn có thể đổi được một đêm của mỹ nhân hay không?!
Hạ Liên Phòng thấy Diêu Quang đứng sau lưng mắt to không ngừng tò mò nhìn bốn phía, liền cười nói: “Ngươi cũng đi đi, nếu hôm nay có thể lấy giành vị trí thứ nhất, ta liền đáp ứng cho ngươi một cái điều kiện.”
Diêu Quang hưng phấn trừng lớn mắt: “Nô tỳ muốn gì cũng được sao?”
Hạ Liên Phòng rất hào phóng nói: “Chỉ cần không quá phận, liền tùy ý ngươi.”
“Được rồi! Cám ơn vương phi!” Được đến câu khẳng định của Hạ Liên Phòng, Diêu Quang kích động hỏng rồi, nàng suýt nữa nhảy cẫng cao ba thước, nhanh chóng chạy lên trước, sau đó phi thân lên ngựa, rất nhanh liền biến mất ở trong tầm mắt của Hạ Liên Phòng.
“Nha đầu kia hôm nay vui vẻ như vậy không biết là vì cái gì?” Thanh vương cười.
“Tất nhiên là có tâm nguyện, cần ta thay nàng hoàn thành.” Hạ Liên Phòng cũng cười, Diêu Quang xưa nay tính tình hoạt bát, nhưng bởi vì là ám vệ nên vẫn luôn rất khắc chế, như hôm nay thật sự là lần đầu thấy.
Thấy Thanh vương vẫn ngồi tại nguyên vị không động, Mạch Khả Hãn vương cười ha ha, hỏi: “Vương gia không tham gia đi luyện một tay sao?”
Thanh vương thản nhiên nói: “Thê tử ta theo Phật, không nhìn được cảnh sinh linh đồ thán.” Cho nên trừ khi ở trên chiến trường, Thanh vương trước nay không hề lạm sát kẻ vô tội, vạn vật đều có linh tính, hắn không thể ăn chay niệm Phật nên cũng chỉ có thể chú ý nhiều hơn trong phạm vi năng lực.
Mạch Khả Hãn vương thở dài: “Vương gia thật đúng là thương yêu vương phi a.”
Thanh vương cúi đầu nhìn Hạ Liên Phòng, chỉ cười nói. Trên đời này có thể làm cho hắn động tâm như thế, đời này cũng chỉ có một mình Hạ Liên Phòng. Trân bảo như vậy, tất nhiên phải cẩn thận cất giấu, che chở, thương yêu, làm sao có thể nhẫn tâm làm cho nàng có một tia một hào đau đớn nào chứ?
Lúc này, một danh phi tử bên cạnh Mạch Khả Hãn vương không khói có chút ghen tỵ nói: “Đúng vậy! Cũng không biết vương phi nương nương có chiêu số gì, có thể nắm chặt vương gia như vậy, nếu ta cũng có bản lãnh đó, Hãn vương, ngài chắc chắn sẽ ở trong lều trại của ta, một hai năm cũng không ra được đâu!”
Mạch Khả Hãn vương nghe vậy ha ha cười lên, nói: “Ngươi sao có thể so với vương phi! Người ta là đích nữ thế gia xuất thân cao quý, lại là Bình Nguyên công chúa của Đại Tụng được Thái Hậu khâm phong, thân phận tôn quý, cách nói năng bất phàm, tất nhiên là không đồng dạng như vậy.”
Phi tử kia nghe xong, đáy mắt lóe qua vẻ xấu hổ, không nghĩ tới Hạ Liên Phòng không phản kích, ngược lại lại là Mạch Khả Hãn vương mở miệng trước. Nàng nhịn nhục nhìn về phía Hạ Liên Phòng, thấy mình vừa nói ra lời như vậy mà nàng lại vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh mãn bất tại hồ như cũ, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận: rõ ràng đều là nữ nhân, dựa vào cái gì Hạ Liên Phòng có vận khí tốt như vậy, được đến Thanh vương vô vi bất chí yêu cùng chiếu cố, còn mình đúng độ tuổi hoa lại phải cùng một đám nữ nhân tranh đoạt sủng ái của một lão nam nhân?
Vì sao ông trời lại không công bằng như thế?!
Nhưng nghĩ vậy thì nàng ta cũng không dám đem bất mãn trong lòng phát tiết ra, Mạch Khả Hãn vương nhìn như sang sảng hào phóng dễ nói chuyện, nhưng mà một khi nóng giận thì hết sức kinh người, từng có một thiếu nữ mười bốn tuổi thập phần được hắn sủng ái, sắp được phong làm phi tử nhưng lại bởi vì tùy ý chửi bới một thần tử tâm phúc của Hãn vương mà bị tươi sống nắm cho sói ăn thịt!
Ở bên nam nhân già cỗi mập mạp thô bạo như vậy, làm sao có thể so được với Thanh vương trẻ tuổi lực tráng lại săn sóc ôn nhu chứ?
Thật là khiến người ta ghen tị nha…
Cũng cùng ghen tị còn có Mộ Lâm công chúa từ sau lần trước hiến vũ liền say mê Thanh vương. Nàng ta cách ở xa đã nhìn thấy Thanh vương chăm sóc Hạ Liên Phòng, nhớ tới khi hắn đem Hạ Liên Phòng bọc trong áo khoác của mình, thật sự có thể nói là hết mựci cẩn thận thương yêu, Mộ Lâm cảm thấy Hạ Liên Phòng không khỏi cũng quá quái đản, nữ tử Đại Nguyên các nàng đều chịu đựng được phong sương như vậy, dựa vào cái gì nữ tử Đại Tụng lại chịu không nổi? Các nàng ai cũng đều mảnh mai như vậy, có phải do đã quen đi chiếm đoạt nam nhân hay không?
Lúc này, Mộ Lâm đã thành thói quen bỏ quên chuyện Thanh vương cùng Hạ Liên Phòng là phu thê, hơn nữa thân thể Hạ Liên Phòng không tốt mới là nguyên nhân chính. Nàng ta cảm thấy là bởi vì mình bày tỏ tình yêu khiến Hạ Liên Phòng có cảm giác nguy cơ, cho nên cố ý ra oai phủ đầu với mình! Muốn uy hiếp nói cho mình biết, Thanh vương không phải người nàng ta có thể mơ tưởng!
Nghĩ đến đây, Mộ Lâm càng thêm oán độc Hạ Liên Phòng, nữ nhân này thật đúng là ích kỷ, bản thân mình hạnh phúc, liền muốn cản trở người khác hạnh phúc, cũng không sợ thiên lôi đánh xuống, bị ông trời trừng phạt sao!
Ngay trong giờ phút này, Mộ Lâm đột nhiên phát hiện có ánh sán bạc chợt lóe lên. Nàng ta cũng là nữ tử lớn lên trên lưng ngựa, tất nhiên hiểu rõ đó là cái gì, đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó lập tức đại hỉ —— Hạ Liên Phòng cũng sắp xong đời rồi!
Ngay lập tức nàng ta rả vẻ như hoàn toàn không chú ý đến, cúi đầu uống nước, cố ý cúi thấp người xuống để người nào đó núp trong bóng tối nhìn thấy càng rõ ràng —— xem, nàng ta đã có ý tốt nhường cái vị trí tốt nhất này ra rồi đấy!
Một giây sau, một mũi tên nhọn phá không mà đến, thẳng tắp bắn về phía Hạ Liên Phòng!
Mũi tên kia thập phần sắc bén, lấy thế phá không, quét ngã không biết bao nhiêu cốc trên bàn, mục tiêu chính là ngực Hạ Liên Phòng!
Thiên Tuyền nhìn thấy rõ ràng, đang định rút nhuyễn kiếm ra chắn, Thanh vương lại đã xuất thủ bắt lấy thân mũi tên, lập tức quét mắt gọi: “Thiên Tuyền!”
Thiên Tuyền lập tức hiểu ý chủ tử, phi thân tiến lên, đem kẻ đang lẩn trốn bắn tên túm ra, sau đó một cước đá đến trước mặt mọi người!
Thanh vương nắm mũi tên kia, sắc mặt khó coi trước nay chưa từng có. Hạ Liên Phòng cũng hoảng sợ, có thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có người muốn giết nàng. Ngươi nói nếu là ở Yến Lương, người từng bị nàng hố vô số kể, có người muốn giết nàng cũng coi như xong, sao đến Đại Đa mà vẫn còn có người nhìn nàng không vừa mắt chứ?