“Đúng, bình thường thì bọn tôi ở trên trời.” Trương Anh Hào bổ sung nói.
“Lúc nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ bay xuống ăn cơm rồi đi ngủ.” Cố Thanh Sơn cũng bổ sung theo.
Anna càng ngày càng cảm thấy không đáng tin, kiên nhẫn hỏi: “Ngoại trừ những chuyện vừa nói, nhóm chúng ta tụ tập lại với nhau, còn phải làm gì?”
“Làm một trò chơi.” Hai người đồng thanh nói.
Anna cảm thấy mình như phát điên, lại nhìn nhìn bộ dạng vô cùng chân thành của hai người kia, đành phải cố gắng đè rồi lại nén, lúc này mới nhịn được.
Cuối cùng, cô thở dài nói: “Ôi, sao tôi cảm giác không được ổn lắm thế này… Mà thôi, có lẽ tôi nên uống ít đồ gì đấy, mới có thể thử tìm hiểu mấy người.”
Nghe câu này của cô, hai người đàn ông còn lại đều ngẩn ra.
“Có thành viên mới gia nhập, chẳng lẽ không nên đi uống chút gì đó để chúc mừng sao?” Lông mày xinh đẹp của Anna hơi nhếch lên, nói.
“Hình như là nên uống một chút, ờ… cậu uống cà phê hay là trà?” Trương Anh Hào tán thành gật đầu một cái, đứng dậy chuẩn bị đi pha đồ uống.
Anna quay đầu đi, nhìn sang Cố Thanh Sơn.
“Rượu của Hoàng đế còn chưa đến…” Cố Thanh Sơn nói.
Anna siết chặt quả đấm, cảm thấy mình đã đến giới hạn bùng nổ.
Thật may lúc này, giọng nói của Nữ Thần Công Chính bỗng nhiên vang lên: [Trên lầu ba có một quán bar ngoài trời.]
“Mấy người chờ tôi một lát, tôi đi lấy chút rượu ngon tới.” Cố Thanh Sơn lập tức đi ra ngoài.
Anna đã tới rồi, mà mình lại không chuẩn bị rượu, quả thật có chút áy náy.
“Tôi đi tìm mấy cái ly.” Trương Anh Hào cũng đi theo ra ngoài.
Cửa bị đóng lại.
Bốn bề vắng lặng, Anna trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
“Làm một trò chơi? Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Cố Thanh Sơn vừa đi tới quầy bar ngoài trời vừa nói chuyện với Trương Anh Hào.
“Công chúa uống rượu gì nhỉ? Rượu trái cây? Champagne? Hay là vang đỏ?” Trương Anh Hào hỏi.
“Không, cô ấy uống rượu mạnh, những gì chúng ta uống được cô ấy cũng uống được, thậm chí còn lợi hại hơn cả hai chúng ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Đúng lúc này, quang não trong ngực hắn đột nhiên sáng lên.
Nữ Thần Công Chính nói: [Thưa ngài, có một việc tôi không biết có nên báo cáo cho ngài hay không.]
“Không ngờ cũng có những lúc cô không nắm được chủ ý cơ à?” Cố Thanh Sơn thuận miệng hỏi.
[Bởi vì chuyện này liên quan đến một người.] Nữ Thần Công Chính đáp.“Ai?” Cố Thanh Sơn hỏi.
[Ngài Tổng thống.] Nữ Thần Công Chính trả lời ngắn gọn.“Sức khỏe của ông ấy có vấn đề ư?” Cố Thanh Sơn lập tức hỏi.
[Không.] Nữ Thần Công Chính nói.“Chỉ cần thân thể ông ấy không sao là được, tôi không thích theo dõi người khác.” Cố Thanh Sơn nói, nhưng rồi hắn đột nhiên hơi sững lại: “Hay cô cứ nói đi, tôi nghe xem là chuyện gì.”
Hắn cũng cảm giác có gì đó là lạ, vì thế chú ý hơn một chút.
[Gần đây ngài Tổng thống rất hay quên, một vài việc quan trọng đều phải nhờ vào tôi mới có thể hoàn thành.] Nữ Thần Công Chính nói.“Hay quên?” Cố Thanh Sơn nghi ngờ hỏi.
[Đúng vậy, chỉ có chuyện ba năm gần đây là ngài ấy nhớ rõ, cực kỳ rõ.]“Vậy còn chuyện trước đó thì sao?”
[Tôi cảm giác ngài ấy đã quên rất nhiều.]“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?”
[Năm ngày.]“Thời gian không lâu lắm, tìm bác sĩ chuyên nghiệp khám thử đi. Trình độ y học của Liên Bang đã sớm hạ gục được chứng mau quên với lú lẫn của người già rồi. Chuyện này cô không cần hỏi tôi, cứ trực tiếp sắp xếp bác sĩ đi.” Cố Thanh Sơn trái lại rất yên tâm, nói.
[Vâng.]“Nếu vẫn không được, lập tức thông báo cho tôi.” Cố Thanh Sơn bổ sung thêm một câu.
[Vâng, thưa ngài.] Nữ Thần Công Chính đáp lời.– ——-
Ngày hôm ấy, khi trời tối muộn ba người Cố Thanh Sơn, Anna, Trương Anh Hào mới về biệt thự trên đỉnh núi.
“Trời ạ! Trời ạ! Mặc dù tôi đã nhìn thấy trên tin tức nhưng vẫn không thể tin được!” Liêu Hành xông ra mở cửa. Ông ta nhìn chằm chằm công chúa Anna, ngắm thật kỹ gương mặt xinh đẹp của công chúa, sau đó ánh mắt lại dời xuống thân hình tuyệt vời của cô.