Tân Uẩn cắn môi, tuy rằng không quá quan tâm đến Thạch Vân Binh, cô cũng biết mâu thuẫn giữa hai gia đình không phải là nhỏ.
Nhưng vì bệnh tình của ba cô, cô sẵn sàng ủy khuất chính mình.
Thêm vào đó, nhạ họ Thạch cũng là một gia tộc lớn, ba của Thạch Vân Binh là một nhân vật hàng đầu trong giới y học ngày nay, gả cho anh ta cũng không có gì là ủy khuất cả, đúng không?
Tân Uẩn gật đầu, “Đừng lo lắng, mọi thứ tôi đã hứa đều được tính.”
“OK!”
Thạch Vân Binh đứng lên, “Tôi đã mang thuốc đến rồi, chúng ta nhanh chóng chữa trị cho ba cô thôi.”
Tân Uẩn vươn tay, “Mời.”
Dưới sự dẫn dắt của Tân Uẩn, cả hai vào phòng trong, đến giường bệnh của Tân Tử Dân.
Lúc này có một số người làm đang chăm sóc ông ấy.
Thạch Vân Binh đứng trước giường bệnh quan sát, phát hiện hai mắt Tân Tử Dân nhắm chặt, chỉ thở ra mà không thở vào, cả người run lên.
Có một lớp trắng trên da Tân Tử Dân trông giống như sương sớm.
Anh ta đặt tay lên cánh tay Tân Tử Dân cảm nhận một chút, khí lạnh bao trùm.
“Không khác gì với dự đoán của tôi.”
“Mau dùng thuốc đi.”
Thạch Vân Binh dùng thuốc tại chỗ, Tân Uẩn ở bên cạnh giúp đỡ, hai thiên tài y học kiệt xuất nhất của quận Giang Nam phối hợp với nhau, chẳng bao lâu thuốc men đã sẵn sàng.
Nhiệt độ, liều lượng được kiểm soát đến mức tối đa.
Thạch Vân Binh bắt đầu cho Tân Tử Dân dùng thuốc, Tân Uẩn quan sát và thận trọng giúp đỡ.
Dùng một liều thuốc, cơ thể Tân Tử Dân ngừng run rẩy;
Liều thứ hai, hơi thở của Tân Tử Dân trở nên thông thoáng hơn;
Sau lần dùng thuốc thứ ba, cơ thể Tân Tử Dân không lạnh nữa.
Thạch Vân Binh thực sự có tí bản lãnh, cách ‘chữa bệnh bằng cách làm nóng’ mà anh ta sử dụng đã có hiệu quả ngay.
Nhìn thấy tình trạng của ba đã ổn định, vẻ mặt đau khổ cũng bớt đi, Tân Uẩn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Thạch, cảm ơn anh.”
“Không có chi, đây chỉ là bước đầu dùng thuốc, tiếp sau đó tôi còn cần…”