“Chessia, Chessia à, sau khi gặp lại cô tôi nên nói cái gì đây?” Trương Thác bát lực, lắc đầu thở dài.
Đỉnh cao của thế giới ngầm, ai ai cũng biết rằng, luôn có một người phụ nữ đứng sau Satan của đảo Quang Minh, cô ta không bao giờ nói chuyện, âm thầm thực hiện mọi mệnh lệnh của Satan, cô ta có thể vì người đàn ông trước mặt cô ta mà rơi vào địa ngục, giống như là ma nữ vậy, cũng có thể vì người đó mà thánh thiện như thiên thần.
Những gì Satan chỉ thị chắc chắn đang hướng đến kiếm phong của cô ta.
Chessia, cái tên ma nữ quỷ hoặc trong pháp điển phương Tây được đặt cho cô ta, cô ta thực sự giống như một ma nữ vậy, cô ta cao quý, kiêu kỳ và ngang ngạnh, cô ta cứ làm theo ý mình, tính cách lại thẳng thắn, sau khi gặp phải người đàn ông đó thì giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời vậy, một giây trước cả người đầy máu, giây tiếp theo vì sự xuất hiện của người đàn ông đó thì giống như triều dương vậy.
Trương Thác đang nằm trên bãi cỏ trong sân nhìn lên trời, dường như lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ, hai mắt ngắn nước, hét lên đợi mình trở về.
Thời gian một buổi sáng lặng lẽ trôi qua trong sự mơ hồ của Trương Thác.
Vào buổi trưa, Trương Thác nhận được cuộc gọi của Lâm Ngữ Lam, đang đợi hai chiếc GT màu đỏ đến cổng tiểu khu.
Đối với bữa tiệc giao lưu vào buổi tối, Lâm Ngữ Lam không sửa soạn gì nhiều, cô nói với Trương Thác rằng không cần như vậy, đây là để tạo cơ hội cho mọi người trò chuyện với nhau.
“Đúng rồi bà xã, tối nay anh cần ra ngoài một chuyến, ngày mai anh sẽ về.” Trương Thác ở trong xe nói.
*Đi đường cẩn thận nha.” Lâm Ngữ Lam không có hỏi Trương Thác anh đi làm gì.
Song tài Ngân Châu Lâm Ngữ Lam là một người phụ nữ rất cá tính, cô sẽ giấu những suy nghĩ thật của mình ở trong lòng, đối với những thứ mà cô thích thì cô sẽ không nói, cũng sẽ không chủ động nói ra những gì cô quan tâm.
Cũng giống như bây giờ, kỳ thực Lâm Ngữ Lam rất muốn biết Trương Thác định làm gì, nhưng cô lại không hỏi.
Trương Thác không biết làm thế nào để giải thích với Lâm Ngữ Lam về hành trình của An thị.
Lâm Ngữ Lam lái xe chở Trương Thác đến bữa tiệc.
Trương Thác nhớ nơi này, nơi mà Lâm Ngữ Lam và bạn học đại học của cô tổ chức tiệc là ở đây, khi anh ở bên ngoài đợi Lâm Ngữ Lam thì bị một người phụ nữ: xin mỗi lửa, còn bị người ta chụp ảnh lại để vu oan hãm hại.
Trương Thác nhìn thấy trước cửa câu lạc bộ này bây giờ.
có rất nhiều xe hơi sang trọng.
Sau khi Lâm Ngữ Lam đỗ xe xong, nhìn xe hơi sang trọng đậu trước cửa câu lạc bộ với vẻ nghi ngờ: “Sao lần này lại nhiều người đến vậy? Còn nhiều gấp đôi bình thường.”
Câu lạc bộ được chia làm hai tầng, buồi tụ tập này theo kiểu buffet phương Tây, trên tầng hai của hội quán có sàn nhảy, xung quanh sàn nhảy có bày ghế sofa và bàn trà để khách giao lưu, nghỉ ngơi.
Lúc này, rất nhiều doanh nhân trẻ trong câu lạc bộ đều vây quanh hai người trung niên.
Nếu Lâm Ngữ Lam nhìn thấy hai người trung niên này, cũng sẽ rất kích động.
Trong những năm bắt đầu phát triển ở Ngân Châu, trong giới kinh doanh ở Ngân Châu có máy nhân vật truyền kỳ.
Chương 239:
Ông chủ nhà họ Lâm là Lâm Chắn Nam, được biết đến là người đứng đầu khu giới kinh doanh ở Ngân Châu, địa vị vô cùng hiển hách.
Ngoài ông Lâm ra, lúc đó còn có hai người cũng được gọi là song tài Ngân Châu, ngay cả khi ông Lâm nhắc đến hai người này đều không ngớt lời khen ngợi.
Thời gian trôi qua, cả song tài Ngân Châu đều bước vào tuổi trung niên, cũng dần dần biến mát khỏi thương trường, nhưng danh tiếng của họ vẫn còn.
Một người trong số họ trong lúc người người đều hoang mang đã mạnh dạn đầu tư vào một tòa nhà đang xây dở, lúc đó không ai coi trọng ông ta, ngay cả Lâm Chấn Nam cũng cho rằng khoản đầu tư của ông ta vào tòa nhà đang xây dở đó không khác gì vứt tiền qua cửa sổ.
Kết quả là sau một năm rưỡi sau khi ông ta đầu tư, chính phủ đột nhiên muốn xây một ngôi trường, được xây dựng bên cạnh tòa nhà đang xây dở đó, điều này ngay lập tức tăng giá trị của tòa nhà đang xây dở lên hơn bồn trăm triệu nhân dân tệt!
Thời điểm hai thập kỷ trước, bốn trăm triệu nhân dân tệ, đó là khái niệm gì chứ?
Người này tên là Khang Minh.
Người còn lại tên là Ngô Thế Kiệt, ông ta đã tham gia thị trường chứng khoán khi thị trường chứng khoán hiện đại của Trung Quốc mới hình thành cách đây hai mươi ba năm, lúc đầu mọi người hoàn toàn đang ở trong giai đoạn khám phá thị trường chứng khoán, Ngô Thế Kiệt cũng vậy, nhưng ông ta lạ dựa vào sự khám phá của bản thân, cứ thế đã kiếm được hơn hai trăm triệu tiền cổ phiếu!
Khi mới bắt đầu đã được gọi là huyền thoại, ngay cả ông Lâm cũng không ngừng khen ngợi Khang Minh.
Tầm nhìn của một người quyết định sự thành công hay thất bại của người đó, hai người này ngay từ đầu đã có tầm nhìn đó, cho đến ngày hôm nay ai cũng muốn xin lời chỉ bảo của hai người này.
Nhưng mọi người ở trong giới kinh doanh ở Ngân Châu đều biết Khang Minh và Ngô Thế Kiệt đã buông tay, đây cũng là lý do tại sao ông Lâm lại nói như vậy.
Ông Lâm nói tương lai của thế giới là dành cho những người trẻ tuổi, thế hệ trẻ không thể chỉ dựa vào phúc trạch của bậc cha chú, nếu không, sau một trăm năm, ai sẽ tới lo liệu cho thế hệ trẻ đây?
Địa vị của ông Lâm trong giới kinh doanh ở Ngân Châu là không thể nghỉ ngờ, những lời nói của ông cũng đã thay đổi hiện trạng của giới kinh doanh ở Ngân Châu. Có thể thấy rằng bây giờ rất nhiều lãnh đạo của các doanh nghiệp lớn đều là những người trẻ tuổi, những người lớn tuổi hiếm khi xuất hiện.
Hôm nay, sự xuất hiện bất ngờ của Khang Minh và Ngô Thế Kiệt đã khiến những thế hệ trẻ này tranh nhau xin chỉ bảo, cũng chính vì tin tức họ sẽ có mặt nên mới khiến nhiều người đến đây như vậy.
Một số người đã hỏi những câu hỏi khiến họ băn khoăn bấy lâu nay, cho đến khi nhận được câu trả lời của Khang Minh và Ngô Thế Kiệt thì tất cả đều cảm thấy sáng tỏ thông suốt.
“Chú Khang, chú Ngô, cha cháu thường nhắc tới hai người, hôm nay được gặp hai chú, cháu thật sự cảm thấy rất muốn nói chuyện với hai chú, còn tốt hơn là mười năm đọc sách.”
“Đúng vậy, cháu cảm thấy được thông suốt, mọi thứ đều nhìn nhận rõ ràng hơn.”
Nghe những người xung quanh khen ngợi, Khang Minh và Ngô Thế Kiệt đều cười cười, cũng không đẻ ý.
Hai người họ đến đây hôm nay không phải để giảng dạy, mà là để gặp một người, một người đã đưa ra ý kiến cho nổ tung núi Hằng Viễn.
Khi tin tức núi Hằng Viễn sắp nổ truyền ra, ngay cả hai người đều cảm thấy có chút khó tin, sau khi nghĩ đến tiền căn hậu quả, đều thành tâm thán phục người đã đưa ra ý tưởng cho nỗ núi, đồng thời cũng muốn gặp người này.
Vì lý do này, hai người đã đặc biệt liên lạc với Tần Nhu và hẹn gặp vào ngày hôm nay.
Câu lạc bộ tư nhân này không chỉ có sàn nhảy mà còn có một số phòng nhỏ để khách có thể nói những chuyện riêng tư.
Sau vài lời xã giao với mọi người, cả hai vào một căn phòng nhỏ ở một bên để nghỉ ngơi.
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam vừa bước vào câu lạc bộ tư, thì đã nghe thấy tiếng chào hỏi.
“Ngữ Lam! Này, Trương Thác cũng đến à?”
Chương 240:
Trương Thác nhìn về phía phát ra giọng nói, thì thấy một cô gái xinh đẹp tóc ngắn dáng người thướt tha đi tới, Trương Thác đã từng nhìn thấy cô gái xinh đẹp này ở câu lạc bộ tư nhân lần trước.
“Giang Yên.” Lâm Ngữ Lam cười nhẹ nhìn Giang Yên.
“Này, tớ vừa định gọi điện thoại cho cậu, đi nào, chúng ta tán gẫu một chút.” Giang Yên đi tới, kéo lấy cánh tay Lâm Ngữ Lam, sau đó cười ngọt ngào với Trương Thác: “Anh Trương đẹp trai, anh không phiền nếu em đưa vợ anh đi nói chuyện riêng của con gái một chút chứ?”
“Không phiền.” Trương Thác xua tay.
Vốn dĩ Lâm Ngữ Lam muốn đưa Trương Thác đi dạo một vòng trước, để giới thiệu với mọi người, kết quả thầy Giang Yên lại nhiệt tình như vậy, cũng không nỡ từ chối, cười xin lỗi nhìn Trương Thác: “Ông xã, vậy anh đi loanh quanh ăn chút gì trước đi, chúng em nói chuyện một chút.”
*Em cứ đi đi, đừng lo lắng cho anh.” Trương Thác cười cười, tùy ý đi về phía tầng hai.
Vừa đi lên tầng hai, Trương Thác liền nhìn tháy Tần Nhu mặc váy màu trắng, cài một chiếc kẹp tóc pha lê, có không ít anh chàng đẹp trai vây quanh Tần Nhu.
“Xem ra cô Tần xinh đẹp rất được mọi người chào đón.”
Trương Thác bước lên chào hỏi Tần Nhu.
Tần Nhu vừa nhìn thấy Trương Thác, theo bản năng cách xa với những người thanh niên xung quanh mình, mặc dù cô ấy luôn giữ một khoảng cách rất lịch sự với họ.
“Trương Thác, anh tới rồi à, hai vị tiền bối kia vẫn luôn chờ anh, để tôi giới thiệu cho anh một chút.”
“Được.” Trương Thác gật đầu, đi theo Tần Nhu đi vào một căn phòng nhỏ.
Chiếc váy dài màu trắng hoàn hảo tôn lên vóc dáng thon thả của Tần Nhu, vòng eo mảnh khảnh dường như ôm được trong một tay, đôi chân thon dài dường như là một tác phẩm nghệ thuật.
Tần Nhu mở cửa căn phòng nhỏ, đi vào trước.
Trương Thác nhìn thấy hai người trung niên đang ngồi trong căn phòng, đó chính là Khang Minh và Ngô Thề Kiệt, Trương Thác không có ấn tượng gì với hai người có tiếng tăm trong giới kinh doanh Ngân Châu này.
“Cô Tần, đây là ai?” Trong lòng Khang Minh và Ngô Thế Kiệt có chút suy đoán khi nhìn thấy Tần Nhu dẫn người vào.
Lý giải của Trương Thác Tần Nhu cười một tiếng rồi giới thiệu: “Hai vị tiền bối, người này là Trương Thác, chính là người mà hai vị luôn muốn gặp, Trương Thác, hai vị này là tiền bối Khang Minh và tiền bối Ngô Thế Kiệt, hơn hai mươi năm trước hai vị này có thể được coi là song tài Ngân Châu.”
Khang Minh và Ngô Thế Kiệt nhìn Trương Thác, trước đây Tần Nhu chưa giới thiệu kỹ về Trương Thác với họ, nếu hôm nay không gặp, hai người họ cũng không ngờ.
người này lại trẻ như vậy.
“Chú Khang, chú Ngô, xin chào hai chú.” Trương Thác cười lễ phép.
“Thật lợi hại, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tuổi còn trẻ mà đã có tầm nhìn như vậy, sau này thành tích của cậu sẽ là vô hạn! Hành động cho nổ tung núi Hằng Viễn chắc chắn là bút pháp của thần!” Khang Minh đưa ngón tay cái lên, tán thưởng nói.
Ngô Thế Kiệt cũng gật đầu: “Đúng vậy, tuổi tác của một người quyết định tầm nhìn của người đó, tầm nhìn lại quyết định thành tích, trên thị trường chứng khoán tôi đã từng nhìn thấy một cậu bé thiên tài hai mươi ba tuổi đã tự: mình kiếm được hơn ba trăm triệu cổ phiếu, cậu nhóc Trương Thác này cũng không kém gì thiên tài đó!”
Tần Nhu nghe thấy những gì hai người nói thì trong lòng có chút đắc ý, nghe thấy song tài Ngân Châu khen ngợi Trương Thác mà cô còn vui là mình được khen, đồng thời Tần Nhu còn muốn nói với Ngô Thế Kiệt là thiên tài mà ông ta đang nói đến không tài giỏi bằng Trương Thác, mấy năm trước Trương Thác được coi là công thần của phố Wall!
“Hai chú quá khen rồi.” Trương Thác cười cười: “Cháu cũng chỉ là thích xem mấy thứ thượng vàng hạ cám bình thường thôi.
“Đây cũng không phải là quá khen, cậu Trương Thác này, hai chúng tôi cũng thật sự rất quý trọng thiên tài nên có vài vấn đề muốn thảo luận với cậu, cậu thấy sao?”
Khang Minh nói.
Ông ta nói xong liền liếc nhìn Ngô Thé Kiệt, Ngô Thế Kiệt gật đầu, chứng tỏ ông ta cũng có ý này.
Trương Thác làm động tác mời: “Xin mời hai chú nói.”