“Còn thế giới cuối cùng nữa thôi.”
“Vậy sao.” Chủ Thần trẻ tuổi tiếc nuối, “Nhanh quá vậy?”
Người đàn ông hiếm khi nở nụ cười: “Cũng không hẳn là nhanh…đây có thể là một thế giới rất dài rất dài.”
Sau khi Trì Tiểu Trì tiếp nhận truyền tống thì lập tức lựa chọn tiến vào thế giới tiếp theo.
Cậu từ một chỗ biển sâu ngã vào một biển sâu khác.
Sau khi trải qua cảm giác nghẹt thở, ý thức dần dần tỉnh lại, cậu tựa như con cá nổi trên mặt nước, khi khoảng cách với mặt nước dần thu hẹp, màn đêm tối om yên tĩnh bắt đầu rút đi, một giọng nói xâm nhập ý thức của cậu.
“Trì Tiểu Trì…”
Trì Tiểu Trì đã lâu không nghe người khác gọi tên của mình, cậu mờ mịt suy nghĩ, là ai vậy?
Là Lâu ca sao?
Nhưng trong ký ức của cậu, Lâu ca rất ít khi gọi cả tên lẫn họ của cậu…
“Trì Tiểu Trì.”
Khi âm thanh kia vang lên một lần nữa, cậu cố nắm lấy khả năng điều khiển tay chân.
Trì Tiểu Trì có thể cảm giác được tư thế của mình là tư thế ngồi, đầu đang gối lên cánh tay, ý thức như trở thành một loại vật chất rất nặng, rơi xuống đầu của cậu, khiến cậu có chút ngạt thở.
“Trì Tiểu Trì!!”
Một tiếng gầm lên, kéo theo sau là một thứ gì đó đập vào gáy của cậu, khiến cậu hơi đau nhói, Trì Tiểu Trì thức tỉnh từ trong ảo mộng.
Cậu ngước mắt lên, theo thói quen mà gọi trong lòng: “Lục…”
…Nhưng cậu không nói ra được chữ nào.
“Hay lắm, ngủ rất đã ha?” Trên bục giảng, người nọ cầm khăn lau đập lên bảng khiến bụi phấn bay tứ tung, một khuôn mặt bị bụi phấn che phủ, “Trì Tiểu Trì, ba mẹ của em dùng tiền cho em đi học hay là đi ngủ? Thi thì xếp từ dưới xếp lên, em muốn đốt tiền đúng không?”
Thầy Hứa, Hứa Chí Cường, thầy vật lý cấp hai, biệt hiệu Hứa đại quần cộcc.
Nguyên nhân là người này giảng bài hay khua tay múa chân, đặc biệt có cảm xúc mãnh liệt, một mùa hè nọ, thầy mặc quần bò đến lớp, sau khi giảng bài về tính đàn hồi đến mức nước bọt văng tung tóe một hồi, thầy nói, các em, các em xem, đây chính là đàn hồi.
Thầy giờ cao một chân, đem chân gác lên bục giảng, cố gắng làm thực nghiệm tại chỗ.
Kết quả một tiếng “roẹt” vang lên, đũng quần bị nứt toát, từ đó bị gọi tên Hứa đại quần cộc.
Sở dĩ Trì Tiểu Trì có ấn tượng sâu sắc như vậy, bởi vì biệt hiệu này xuất phát từ cậu.
Bạn cùng bàn của Trì Tiểu Trì là một cậu bé thon gầy thấp bé, thấy cậu nhìn mình như vậy, bạn cùng bàn lập tức thấp giọng giải thích: “Đừng trách mình nha, thầy Hứa gọi cậu mấy lần mà cậu không nghe thấy…”
Trong lòng Trì Tiểu Trì tràn đầy mờ mịt.
Cậu nghĩ, mình đang nằm mơ sao?
Vì xác định mình đang nằm mơ, Trì Tiểu Trì cúi đầu xuống.
Hộc bàn có quyển tạp chí bóng rổ và sách giáo khoa, móc treo rỉ sắt bên hông bàn có treo ba lô, trên mặt bàn có bức tranh vẽ cũ kỹ của chủ nhân trước kia, mặt của người con trai trong bức vẽ đã bị mài mòn, không thể nhìn thấy rõ, chỉ có thể dựa vào đường viền để xác nhận là một người đẹp trai.
…Nếu đây thật sự là mộng thì cmn Chu Công thật biết khống chế từng chi tiết nhỏ.
Trì Tiểu Trì bắt đầu tinh tế quan sát chính mình.
Cậu mặc đồng phục học sinh áo trắng quần xanh rộng rãi, phối màu như thủy thủ, ống tay áo thùng thình xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay nhỏ nhắn gầy nhom, hoa văn trên huy hiệu trường đã bị bạc màu, có vài sợi chỉ bung ra.
Cậu nghiêng chân, thấy rõ hoa văn màu đen trên xương mắt cá chân phải của mình.
Trì Tiểu Trì nhớ rõ, chính mình bắt đầu trổ mã sau học kỳ đầu tiên, đồng phục vừa mới thay ở đầu học kỳ hai chưa đến nửa học kỳ lại bắt đầu ngắn cũn cỡn, cậu cũng không vội thay bộ mới, mua miếng dán hình xăm màu đen dán lên, cắt đôi vớ trắng thành kiểu dáng rất lưu hành hiện tại, phối với giày trắng, lộ ra hình xăm dán ở mắt cá chân.
Học sinh nữ ở tuổi này đã có ý thức giới tính, vì bu xem mà thường cố ý chạy đến bên cửa sổ vào giờ nghỉ giải lao rồi xì xầm chỉ trỏ.
Trì Tiểu Trì biết mình đẹp trai.
Những người có bề ngoài đẹp mắt thì có ai mà không bị khen từ nhỏ đến lớn cơ chứ.
Bởi vậy cậu chưa bao giờ keo kiệt thể hiện ra sức hấp dẫn của mình ở trước mặt người khác.
Hứa đại quần cộc còn đang lải nhải quở trách cậu, nhưng những lời này vang lên ong ong trong đầu cậu một vòng rồi lập tức bị lọt ra ngoài lỗ tai.
Trong mắt cậu chỉ có thể nhìn thấy từng khuôn mặt đã rất mơ hồ trong trí nhớ nhưng bây giờ nhìn lại thì vô cùng quen mặt.
Cậu có thể nhìn thấy những xấp bài tập hè đủ các môn học đặt ở góc bàn, phía trên vẽ khuôn mặt của những đứa trẻ vui vẻ và ngốc nghếch, không biết tại sao bài tập hè lại làm cho bọn họ vui sướng như vậy.
Cậu cũng nhìn thấy trên bảng đen viết “Cách ngày thi tốt nghiệp còn 340 ngày.”
Xung quanh con số “340” trên bảng đen bị lau đến trắng bệch.
Từ ngày khai giảng cấp hai, giáo viên chủ nhiệm đã bắt đầu đếm ngược để học sinh bồi dưỡng ý thức tập trung.
Cách ngày thi tốt nghiệp 340 ngày…
Mùa hè, nghỉ hè….
….Mùa hè cấp hai còn chưa bắt đầu.
Trì Tiểu Trì cầm cặp sách, chạy vụt ra khỏi cửa lớp học.
Không để ý đến tiếng kêu gào muốn nổ phổi của thầy Hứa, Trì Tiểu Trì một bước nhảy xuống năm bậc thang mà chạy.
Trong đầu có một âm thanh lúc ẩn lúc hiện mà Trì Tiểu Trì không muốn để ý đến nó.
Có lẽ mình đã ngủ gật trong lớp, nằm mơ thấy một điềm báo lâu dài, mơ thấy tương lai.
Tương lai của mình có đầy đủ vinh quang, có địa vị cao, vô số tài sản, nhưng chỉ không có Lâu ca.
Hiện tại tỉnh mộng, cậu muốn đi gặp Lâu ca.
“… Tiểu Trì!!”
Một giọng nói vang lên trong đầu, lý trí mất khống chế của Trì Tiểu Trì rốt cục cũng xem như hơi quay trở về quỹ đạo.
Trì Tiểu Trì dừng lại ở bậc thang cuối của dãy phòng học, bàn tay cầm cặp sách hơi run rẩy.
Thấy cậu dừng lại, giọng nói của Lâu Ảnh mới nhẹ nhàng trở lại: “Em sao vậy? Muốn đi đâu?”
Nhận thức của Trì Tiểu Trì giằng co qua lại giữa hiện thực và mộng ảo, cậu dùng tay mạnh mẽ chặn lại mắt trái của mình, ép chính mình tỉnh táo trở lại: “…Đây là nhiệm vụ?”
Lâu Ảnh có chút khó mà tin nổi.
Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì truyền tống có chút sai sót thời gian, chờ anh mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một phòng học, anh ngồi ở vị trí chính giữa hàng thứ ba, trước mắt rải rác bài ghi chép và một tấm ảnh chân dung hình cún con.
Cô giáo ở trước mặt lưu loát giảng bài, anh cũng sửng sốt trong phút chốc mới nhớ đến phải tiến hành kết nối với Trì Tiểu Trì.
Sau khi kết nối, anh nhìn thấy Trì Tiểu Trì như phát rồ chạy ra từ lớp học.
“Đương nhiên là nhiệm vụ, tại sao em…”
Đang nói chuyện, cô giáo yêu cầu mọi người lấy ra sách bài tập, Lâu Ảnh tiện tay khép lại tập ghi chép trên mặt bàn.
Nhưng hai chữ họ tên viết trên bìa tập ghi chép khiến anh nói không ra được lời nào.
“Lâu Ảnh”.
……….